| editor: ilovesther_
Rời khỏi căng-tin số ba, quảng trường nhỏ gần đó hình như vừa tổ chức xong một sự kiện, từng tốp sinh viên huyên náo như dòng nước chảy qua, người khiêng biển hiệu, người kéo băng rôn, khí thế rầm rộ.
Hai người họ không chen vào đám đông, định đợi một hai phút.
Điện thoại của Triệu Mục Trinh reo lên.
Ước Tây cầm túi bánh trứng trong tay, lắng nghe giọng anh khe khẽ nói chuyện điện thoại với ai đó. Tiếng chỉ thoảng qua bên tai, chưa đủ khiến cô phân tâm, bởi trong đầu cô đang bận rộn hồi tưởng lại toàn bộ diễn biến tối nay.
Bỗng nhiên, Ước Tây phát hiện ra một điểm mấu chốt.
Bây giờ có được tính là đang yêu nhau không nhỉ?
Dù sao những lời cần nói đều đã nói, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, thích đến mức không chịu nổi, nhưng dường như chưa ai đề cập đến câu “Em đồng ý làm bạn gái anh nhé” cả.
Vậy có thể xem là ngầm thừa nhận?
Nói thế thì, hôm đó nửa đêm cô nhắn tin cho anh, anh trả lời lại, cũng có thể xem là ngầm xác nhận mối quan hệ rồi?
Nghĩ vậy lại thấy sai sai, yêu đương chẳng phải nên xác định chính thức ở một thời khắc cụ thể nào đó sao?
Giống như khi có người hỏi Bặc Tâm Từ bắt đầu yêu Bành Duy Châu từ bao giờ, cô ấy đều trả lời: hai bên gia đình có đính ước từ nhỏ, cô ấy đến chọn người, vừa trông thấy Bành Duy Châu đi chơi bóng về, tiểu thư họ Bặc chỉ tay một cái.
Thế là chốt đối tượng.
Ước Tây cảm thấy mình cũng cần một khoảnh khắc như vậy, nghĩ bụng, sau khi cô quay quảng cáo xong, Triệu Mục Trinh đã thi xong và trở về thị trấn Thường Vu, lần gặp mặt tiếp theo có lẽ là sau Tết, lúc ấy tuyết ở Bắc Hi cũng đã tan hết, nhiệt độ chắc chắn ấm hơn bây giờ.
Đến lúc đó, cô sẽ ra sân bay đón anh.
Cô muốn anh cả kỳ nghỉ đông này đều ở trong trạng thái nhớ nhung cô, mong chờ được gặp cô.
Thấy anh gọi điện xong, Ước Tây quay sang nói: “Haizz, bọn mình bây giờ vẫn chưa tính là đang yêu đâu nhé, coi như giai đoạn chuyển tiếp đi.”
Ngay cả yêu đương cũng là lần đầu tiên, đừng nói đến mấy từ ngữ thời thượng như giai đoạn chuyển tiếp, Triệu Mục Trinh giữ chặt tay cô, hỏi: “Ý em là gì?”
Ước Tây nhận ra anh đang căng thẳng.
Điện thoại vốn định bỏ vào túi, vừa nghe cô cất lời, động tác của anh lập tức cứng đờ. Mặc kệ chiếc điện thoại lơ lửng bên miệng túi áo khoác, anh chỉ lo dùng tay kia kéo cô lại, như thể sợ cô sẽ biến mất không dấu vết.
Ước Tây đưa tay đẩy nhẹ chiếc điện thoại kia, khẽ cong môi cười: “Bỏ vào đi chứ.”
Anh cúi đầu nhìn, ngón tay buông lỏng, điện thoại rơi xuống đáy túi. Còn chưa kịp ngẩng lên, Ước Tây đã kiễng chân hôn lên má anh.
Trên má bỗng có cảm giác mềm mềm, hơi ẩm ướt, trái tim cũng vì thế mà trầm xuống một nhịp.
Tiếng ầm vang dội trong thầm lặng.
Xa xa, sân bóng rổ ngoài trời có người đang chơi ném tuyết, tiếng cười đùa ồn ào vang khắp nơi.
“Lần gặp mặt tiếp theo bọn mình sẽ chính thức yêu nhau, được không? Bất kể là khi nào, ở đâu, chỉ cần nhìn thấy nhau, thì ngay lập tức sẽ trở thành người yêu của nhau. Giống như trạng thái vướng víu trong cơ học lượng tử mà anh từng nói ấy.”
Giọng anh cất lên như làn sương mỏng, từng chữ phát âm rõ ràng: “Cảm nhận được ngay, không có độ trễ, mãi mãi đồng điệu.”
“Đúng vậy!” Ước Tây reo lên, ánh mắt rạng rỡ, nụ cười có chút kiêu ngạo: “Được không anh? Có thể chứ? Rất lãng mạn nhỉ?”
“Được, có thể, rất lãng mạn.”
Đây là lời hồi đáp từ nửa kia của trạng thái vướng víu.
Toàn bộ thế giới giống như một trường lượng tử khổng lồ, mọi thứ vừa không thể tách rời lại vừa chẳng hề liên quan, chỉ tồn tại biến số chứ không có hằng số, cũng không có ranh giới rõ ràng. Mỗi người vốn dĩ nên ở trong một trạng thái cơ học lượng tử không xác định, chính cô đã mang đến cho anh tính xác định.
Núi không che nổi, nước chẳng cách ngăn.
Dù có cách xa ngàn dặm, cách cả vũ trụ thiên hà, anh cũng sẽ cảm nhận được ngay, không có độ trễ, mãi mãi đồng điệu.
·
“Anh đã bắt đầu mong chờ lần gặp tiếp theo rồi.”
Ước Tây được anh ôm trong lòng, má khẽ cọ lên áo khoác ngoài của anh, lắng nghe anh nói, mỗi chữ thốt ra như có làn sương trắng ấm áp bay lơ lửng: “Có thể mong chờ, nhưng không được gian lận đâu nhé. Không được phép em vừa về tới nhà là anh lập tức đến tìm em, như thế thì quá cố ý, sẽ phá hỏng sự lãng mạn mất.”
Triệu Mục Trinh nói sẽ không đâu, lát nữa cổng trường đóng rồi.
Đấy là điều kiện khách quan, nhưng Ước Tây biết khả năng chủ động của anh rất mạnh.
“Cổng trường căn bản không ngăn nổi anh đâu, đúng không? Em biết mà, chỉ cần anh muốn, nhất định sẽ có cách.”
Được cô khen bằng giọng điệu chắc nịch, Triệu Mục Trinh nhất thời không biết có nên cười hay không. Cứ như thể anh là kiểu người rất gian xảo vậy, lời Vệ Bân nói anh là hồ ly tinh lại có thêm một dẫn chứng.
Để thể hiện thành ý, Triệu Mục Trinh giơ ba ngón tay thề: “Anh sẽ không làm thế, anh hứa, sẽ không phá hỏng sự lãng mạn.”
Ước Tây xách túi bánh tart trứng trong tay, bước đi nhẹ nhàng trên lớp tuyết đóng băng bên đường, như đang tiến vào một đêm xuân hồi sinh ngập tràn hương hoa. Tâm trạng ngọt ngào vô cùng, dù dưới đất là mặt đường vững chắc, cô vẫn có cảm giác lâng lâng bay bổng.
Hai bên đường ánh đèn rọi sáng.
Ước Tây cảm thấy mình không phải đang đi bộ.
Mà là một chuyến bay trong đêm xuân không ai hay biết.
Cũng không hẳn là không ai biết, còn một người nữa, anh ấy cũng đang cùng cô trải qua mùa xuân.
Ước Tây không kìm được, gọi điện thoại chia sẻ với bạn thân.
“Sao lại có một chàng trai tuyệt vời như thế chứ! Người anh ấy thơm lắm, là cái mùi hương nhè nhẹ mang theo hormone nam tính đó, sạch sẽ tinh tươm, đẹp trai cực kỳ. Lại còn có cơ bụng tám múi nữa chứ, nghiêm túc vô cùng, ánh mắt lúc nói chuyện với tớ dịu dàng chết đi được… Aaaa, người như anh ấy mà có là trai hư thì tớ cũng chỉ muốn nói, cứ hư chết tớ luôn đi!”
Sau một tràng “hahaha” đã đời, đại tiểu thư nhà họ Bặc mới xuýt xoa: “Được rồi được rồi, nghe cậu nói tớ phát thèm luôn đó, hư chết tớ đi cũng cam lòng.”
“Xí, cậu mà chịu nổi trai hư hả? Là ai từng tuyên bố với thiếu gia họ Bành rằng, nếu anh ta dám hư hỏng thì cứ chờ lên trang nhất báo xã hội mục án mạng tình ái đi?”
Bặc Tâm Từ giải thích: “Cậu không hiểu ư, con gái bọn mình vốn có hai bộ mặt mà. Bề ngoài thì nghiêm túc đoan trang, nghe con trai nói một câu đùa tục tĩu là lập tức đỏ mặt hờn dỗi, kiểu ‘ôi chao, sao anh lưu manh quá, em không nghe nổi’. Nhưng sau lưng thì sao, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể l*n đ*nh trong não rồi. Đàn ông vĩnh viễn không thể nhìn thấu chúng ta!”
Nhắc đến “l*n đ*nh”, một người tạm thời chưa có đời sống t*nh d*c bỗng dâng lên chút mặc cảm vì thiếu tiếng nói chung.
Chỉ có thể nói là: chưa trọn vẹn.
Lên tháng máy, nhập mật mã mở cửa, Ước Tây vui vẻ tháo giày ngay trước lối vào, một chiếc đứng một chiếc đổ, cô cũng mặc kệ.
Tiểu Cốc đã sắp xếp đồ đạc xong, bày trên ghế sofa bên kia, nghe thấy tiếng động, thò đầu ra từ sau lưng ghế.
“Về rồi hả Tây Tây? Em xem còn cần mang thêm gì không. Lịch trình năm ngày, ngoài quay chụp ra thì ngày 18 còn có tiệc tối của bên nhãn hàng, em nhìn thử muốn chọn váy nào nhé?”
Ước Tây đưa túi đồ trong tay qua: “Để lát nữa em xem.”
Tiểu Cốc mở túi giấy, thấy thứ bên trong thì hét toáng lên như thể Ước Tây vừa ăn phải thuốc độc: “Á! Bánh tart trứng! Sao em lại ăn mấy thứ này!”
Ước Tây đang định đi rửa mặt, trước tiên thay đồ ngủ đã, còn chưa tới cửa nhà tắm đã bị Tiểu Cốc làm giật bắn mình. Cô gãi gãi vành tai, đôi mắt lạnh lùng khẽ nhướng lên, biểu cảm hiện vẻ bất lực, sao lúc nào cũng bị chọc trúng tim đen vậy!
“Ba cái, anh xem có thiếu cái nào không? Em một cái cũng chưa đụng, được chưa? Trong mắt anh em là loại minh tinh thiếu đạo đức nghề nghiệp đến vậy hả?”
Tiểu Cốc liếc nhìn, cô nói thật.
Một hộp ba cái, không thiếu cái nào, túi đặt trên bàn trà, Tiểu Cốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Ước Tây thay đồ ngủ đi ra, Tiểu Cốc vẫn đang nghiên cứu hộp bánh tart trứng kia:
“Em không ăn thì mua làm gì? Thèm quá phải ngửi mùi à? Ôi chao, bảo bối Tây Tây nhà ta đáng thương quá, vì sắc đẹp mà phải hy sinh biết bao nhiêu.”
Ước Tây lắc lắc ngón trỏ.
“Người khác tặng đấy.”
“Ai thế?”
“Lần gặp tiếp theo sẽ trở thành bạn trai em.”
Tiểu Cốc tò mò muốn chết, hỏi dồn “Ai cơ ai cơ?”. Ước Tây không trả lời, chỉ rót một cốc nước, vừa cắn ống hút vừa nhấp từng ngụm nhỏ, tiện tay lôi mấy món đồ trên ghế sofa ra ngắm nghía, thấy một chiếc váy màu sáng đang hot năm nay, cô kéo ra nói không cần mang.
Tiểu Cốc đi theo chị Tinh học được không ít bản lĩnh, khả năng hóng chuyện rất nhạy, lập tức đoán ra: “Không phải là con trai cô giáo Mạn Sinh đấy chứ?”
“Ừm.”
“Chậc, không ổn rồi.”
Ước Tây sa sầm mặt, quay đầu lại, đôi mắt sắc lẹm trừng qua: “Không ổn chỗ nào?”
Tiểu Cốc nói: “Sau Tết phim sẽ khai máy, em nghĩ mà xem, em là nữ chính, đây là kịch bản có giá trị nhất mà em từng nhận từ trước tới giờ. Mặc dù chúng ta giành được vai diễn này bằng thực lực thông qua vòng casting, nhưng nếu để người ta biết em đang yêu đương với con trai của biên kịch kiêm nhà sản xuất, em thử nghĩ đi, liệu có bị hiểu lầm không?”
Ước Tây mặt lạnh tanh, hoàn toàn không để tâm, lắc đầu: “Em chẳng thấy có vấn đề gì.”
“Bảo bối à, anh thấy chuyện này hơi rắc rối đấy?”
Tiểu Cốc càng nghĩ càng thấy rối rắm, thần sắc như bị quỷ ám, lông mày nhíu chặt lại.
“Rắc rối chỗ nào?”
Tiểu Cốc bẻ từng đốt ngón tay, phân tích rành rọt: “Biên kịch kiêm nhà sản xuất là mẹ của Triệu Mục Trinh, đạo diễn là bố dượng của cậu ấy. Ảnh hậu Chung Lệ đóng cameo trong phim, cô ấy là bạn thân của cô giáo Mạn Sinh, không phải mẹ nuôi thì cũng là một người dì thân thiết với Triệu Mục Trinh. Còn cả kịch bản này nữa, nghe nói được lấy cảm hứng từ chính câu chuyện của bố cậu ấy là Triệu Văn Trai. Chuyển công tác từ nghiên cứu kim thạch học sang khảo cổ học, từng tham gia trùng tu di tích cổ Lệ An ở Tây Bắc, hai chi tiết này hoàn toàn trùng khớp với cuộc đời thầy Văn Trai.”
“Em xem, mẹ ruột cậu ấy, bố dượng cậu ấy, dì cậu ấy, bố ruột cậu ấy, rồi còn em nữa — bạn gái cậu ấy. Bộ phim này nhìn bên ngoài thì tên là , nhưng thực chất thì sao?”
Tiểu Cốc nhìn chằm chằm Ước Tây với vẻ mặt bí mật sắp được tiết lộ, như thể muốn nói “Em hiểu vấn đề rồi chứ?”.
Nhưng Ước Tây không hiểu: “Thực chất thì sao?”
“Thực chất tên là đó!”
Ước Tây không nhận ra hàm ý nguy hiểm mà Tiểu Cốc ám chỉ, tuy rằng bạn trai phải đến lần gặp mặt tiếp theo mới chính thức có, nhưng cô đã sớm đắm chìm trong tình yêu rồi.
Cô cố tình tìm đường trong lời nói, tự mình thấy ngọt ngào chết đi được, vậy mà ngoài mặt vẫn giả vờ điềm nhiên kiêu ngạo, làm bộ làm tịch ho một tiếng: “Nói linh tinh gì thế? Em còn chưa được tính là người nhà đâu.”
“Thì cô giáo Mạn Sinh ly hôn rồi mà, Hà Hồng Trác cũng không còn là bố dượng nữa, khác gì nhau đâu?”
Ước Tây không muốn tiếp tục đào sâu mối quan hệ rắc rối này nữa, cô đặt cốc nước xuống, chỉ vào những bộ quần áo cần mang theo: “Thôi được rồi, cứ mang mấy bộ này là được. À, cái bánh tart trứng đó anh ăn đi, ăn xong nói cho em biết vị như nào nhé.”
Tiểu Cốc mặt đầy dấu chấm hỏi: “Nguội hết rồi còn gì.”
Lúc này, Triệu Ước Tây hiếm khi tỏ ra chu đáo: “Em hâm lại bằng lò vi sóng nhé.” Cô đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu hỏi: “Ơ, anh Tiểu Cốc ơi, cái lò vi sóng ấy dùng thế nào nhỉ, phải chỉnh bao nhiêu độ?”
Tiểu Cốc: “Không ăn có được không?”
“Tất nhiên là không rồi, lãng phí lắm.”
“Vậy thì để anh làm, em đừng có nổ tung cả cái bếp.” Tiểu Cốc nhận hộp bánh từ tay cô, đi vào bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lúc ngoài cửa chất đống túi xách Hermès thì không thấy kêu lãng phí, giờ có ba cái bánh trứng lại quý như báu vật…”
Tiểu Cốc không chỉ ăn ba cái bánh đó, mà còn phải chịu trách nhiệm miêu tả hương vị cho Ước Tây nghe. Mới đầu nếm thử một miếng, Tiểu Cốc bảo vị cũng giống bánh tart trứng bình thường.
Ước Tây: “Không thể nào bình thường được! Anh nếm kỹ vào!”
Tiểu Cốc nếm liền ba cái, cố gắng nghĩ ra vài từ ngữ hoa mỹ, cuối cùng cũng khiến Ước Tây hài lòng.
Ước Tây quay sang chụp bức ảnh hộp bánh trống trơn gửi cho Triệu Mục Trinh, sau đó sao chép nguyên văn phần nhận xét của Tiểu Cốc, chân thành nói cho anh nghe.
[ Nhân bánh ngọt mà không ngấy, còn có mùi caramel đậm đà, vỏ bánh giòn mà không khô, thật sự siêu ngon luôn đó. ]
Triệu Mục Trinh trả lời: [ Em thích là tốt rồi, lần sau anh lại mua. ]
Mang theo tâm trạng tràn đầy ngọt ngào, Ước Tây ngủ một mạch đến… chưa đến 5 giờ sáng đã bị Tiểu Cốc đánh thức.
Chị Tinh thật sự coi cô như con gái ruột, không chỉ hẹn sẵn thợ trang điểm mà còn mạnh tay chi tiền mời nhiếp ảnh gia, sau này studio sẽ đăng ảnh lịch trình.
Trước đây Ước Tây chưa bao giờ chơi mấy trò thảm đỏ sân bay này, những bức ảnh chụp lén đăng trên mạng đều là góc nhìn thật sự của người qua đường.
Bởi vì chị Tinh thấy Tô Lăng Lăng dạo gần đây liên tục đăng ảnh outfit hàng ngày, ảnh lịch trình; giày túi của một nhãn hiệu nọ xuất hiện nhiều lần, rõ ràng có dấu hiệu tiếp cận phong cách thương hiệu để giành tài nguyên.
Nhãn hiệu cao cấp này chủ yếu theo đuổi sự phóng khoáng, đơn giản, có nét thiếu nữ xen lẫn vẻ kiêu sa lạnh lùng, đã từng liên hệ với chị Tinh, hiện vẫn đang trong giai đoạn quan sát.
Việc Tô Lăng Lăng thay đổi phong cách như vậy, mặc dù ban đầu các bài PR có ý đồ nâng mình đạp người rõ ràng, nhưng chuyện phát triển đến mức này, stylist cũng phải chịu một phần trách nhiệm — cảm giác bắt chước Ước Tây quá lộ liễu. Ngoài fan ra chẳng có mấy ai khen, ngược lại ba chữ Triệu Ước Tây xuất hiện với tần suất dày đặc trong khu bình luận của cô ta, đúng là phản tác dụng.
Triệu Ước Tây sắp trở thành “ánh trăng sáng” trong lòng công chúng rồi.
Hồ Tinh đúng là người phụ nữ lợi hại!
Về khoản cạnh tranh tài nguyên, hễ ra tay là chưa thua bao giờ.
Chuyến đi Tam Á này, ngoài việc quay quảng cáo và dự tiệc tối của nhãn hàng, Ước Tây gần như dành toàn bộ thời gian rảnh để chụp ảnh đời thường và quay vlog. Tài khoản Weibo ba tháng trời cũng không đăng nhiều bằng 5 ngày vừa rồi.
Đúng dịp cuối năm, fan cũng vui như đón Tết.
Chỉ là Ước Tây mệt đến rã rời.
Từ Tam Á trở về, vừa ra khỏi sân bay, cô không kịp thích nghi với chênh lệch nhiệt độ quá lớn giữa hai nơi, phải quấn chặt áo lông vũ trong xe, co người lại như một quả bóng tròn.
Ngày mùng Sáu phim khai máy, chị Tinh chính thức cho cô nghỉ nửa tháng, lấy hành lý của cô từ cốp xe ra.
“Ăn Tết vui vẻ, đừng béo quá đấy nhé.”
Ước Tây kéo vali, không thèm ngoảnh đầu lại: “Chị nói chuyện tàn nhẫn thật!”
Sau đó Ước Tây phát hiện, miệng cô đúng là xui xẻo.
Về đến nhà, cô ngã lên giường ngủ một mạch, cơ thể nhức mỏi đã dịu đi đôi chút, nhưng khi tỉnh dậy lại thấy đầu óc choáng váng hơn.
Lúc về chỉ tiện tay kéo rèm cửa vội vàng, không kéo kín, bây giờ hoàng hôn buông xuống, ánh đèn neon bên ngoài rọi vào. Ước Tây dụi mắt ngồi dậy từ đầu giường, đưa tay mò mẫm lung tung như người mù tìm đường, tạch tạch mấy cái, cuối cùng cũng ấn được công tắc đèn đầu giường.
Ấn rồi, nhưng không sáng.
Cô bật đèn pin điện thoại, soi lại, ấn thêm vài lần nữa, bóng đèn vẫn không phản ứng. Ước Tây thử bật đèn chính của phòng ngủ, sáng rồi, cô quay đầu nhìn chiếc đèn ngủ hình mặt trăng ánh sáng dịu dàng đặt ở đầu giường.
Cô hiểu rồi.
Cái đèn mặt trăng này hình như biết đọc suy nghĩ, nhưng không được thông minh cho lắm. Lần trước cô muốn tìm cớ giữ Triệu Mục Trinh ở lại thêm một lúc, nghĩ mãi không ra lý do, thế là bịa đại câu chuyện đèn ngủ đầu giường bị hỏng.
Chậm mất một tuần, cái đèn này đã hiểu rồi.
Vậy giờ tôi hỏng nhé?
“Mày cũng biết chọn thời điểm quá ha.”
Ước Tây hít mũi, lúc hít vào có hơi nghẹt, triệu chứng sắp bị cảm cúm.
Có những lúc, Ước Tây cảm thấy cơ thể con người thật ra có ký ức, ví dụ như năm cô 11 tuổi, Cố Ngọc Bình từng đưa cô đi học trượt băng.
Cô giữ thăng bằng rất kém, học mấy ngày vẫn cần người lớn đỡ, trong khi thời gian vào đoàn không còn nhiều, lại thêm lịch chụp ảnh quảng cáo quần áo trẻ em, căn bản không thể chậm trễ thêm được nữa.
Cố Ngọc Bình chắc hẳn lấy cảm hứng từ chương trình “Thế giới động vật”, như chim ưng mẹ ném con từ vách đá xuống, dạy chim non lòng dũng cảm và cách bay lượn. Lời thuyết minh của tập phim đó đề cập đến quy luật chọn lọc tự nhiên.
Giới giải trí cũng có quy luật chọn lọc tự nhiên, cho dù là một cô bé 11 tuổi, răng còn chưa thay hết, mẹ cô bé cũng sẽ hy vọng con mình sớm hiểu ra đạo lý: không dám liều thì đừng mong chiến thắng.
Mùa thu năm đó, thành phố Bắc Hi mưa nhiều, trời không lạnh lắm, nhưng cái lạnh lại ngấm vào tận xương. Khi Ước Tây ngã xuống, cổ tay chống đất bị gãy, mưa rơi bao lâu, cái băng treo trên tay cô cũng phải đeo bấy lâu.
Ký ức ấy đã rất xa xôi rồi.
Ngoài vị huấn luyện viên dạy trượt băng mặt tròn luôn nói với cô “từ từ thôi” và ông bác sĩ trung niên nắn xương dỗ dành cô “sẽ hết đau nhanh thôi, đừng cử động”.
Những chuyện khác cô đều không nhớ nổi nữa.
Nhưng mỗi năm cứ đến mùa thu, hễ trời mưa, dưới làn da lành lặn không thương tích kia, chỗ xương từng gãy sẽ lại nhói lên cái lạnh buốt trong ký ức, như có nước đá chầm chậm len lỏi vào tận xương tuỷ.
Cảm giác ngứa ngáy như ảo giác.
Ngoài ra, trước Tết Âm lịch, Ước Tây nhất định phải bị một trận cảm nặng.
Hình như cũng để nhắc nhở cô nhớ về chiến công oanh liệt khi còn là người mẫu nhí, cũng vào dịp cuối năm như bây giờ, khắp nơi đỏ rực náo nhiệt, cô mặc váy hè mỏng tanh chụp hình trong studio.
Lúc đó cô đã phát sốt rồi, đầu óc choáng váng, chỉ nghe được tiếng nhiếp ảnh gia nhắc nhở: “Nhìn về hướng này, cười lên chút nào.”
Không nhớ rõ mình có cười hay không.
.
Ăn xong nửa bát bún, hơi ấm bốc lên, Ước Tây thấy mũi mình thông thoáng hẳn, cơ thể dễ chịu hơn nhiều, cô đẩy cửa quán bước về nhà.
Tuyết đã tan, nhiệt độ vẫn chưa tăng lên là bao, gió lạnh thổi qua, cô đút tay vào túi áo khoác, cũng không thấy lạnh lắm.
Ngay sau đêm cô tưởng mình đã thoát khỏi lời nguyền bệnh tật, vừa mở mắt dậy, phát hiện bản thân thở không nổi, mũi tắc nghẹt, đầu óc mơ màng.
Cảm cúm rồi.
Đúng là bị cảm thật rồi, Ước Tây đặt đơn giao thuốc, mấy hộp thuốc nhanh chóng được gửi đến. Trong nhà không có nước nóng, cô uống một ngụm nước lạnh, đầu óc không tỉnh táo lắm, nghĩ thầm nước ngậm trong miệng một lúc sẽ bớt lạnh, chắc không sao đâu nhỉ.
Thế rồi nuốt cả nước lẫn thuốc vào.
Mấy ngày ở Tam Á, dù bận đến mấy Ước Tây vẫn duy trì thói quen gửi tin nhắn WeChat mỗi ngày cho Triệu Mục Trinh, thỉnh thoảng còn gửi ảnh cho anh xem, nói rằng đây là ảnh độc quyền chỉ gửi cho mình anh.
Cô hỏi anh sao không trả lời.
Anh nhắn lại ngay lập tức, nói đang lưu ảnh.
Họ trò chuyện không nhiều, nhưng Ước Tây cảm nhận được hình như anh cũng đang bận, vì đôi lúc anh trả lời tin nhắn không nhanh lắm.
Cô cảm thông suy nghĩ, liệu có phải máy cát-sét của bà cụ nào đó ở trấn Thường Vu lại bị hỏng rồi không? Hay là thủ khoa về quê dạy học cho người ta rồi?
Tất cả đều không đúng.
Đến buổi chiều Ước Tây mới gọi điện thoại cho anh. Nhạc nền nghe giống đang ở một bữa tiệc xa hoa nào đó, tiếng violin và piano hoà quyện êm dịu, dường như cả mùi rượu sâm panh cũng theo sóng điện thoại rót thẳng vào tai cô.
Ước Tây sững lại một giây.
Cô còn tưởng sẽ nghe thấy mấy đoạn tuồng cổ La Phát Ký í a í a cơ, hình như cái này không giống loại hình giải trí có thể xuất hiện ở trấn Thường Vu lắm nhỉ?
“Anh đi đâu thế?”
Có tiếng bước chân dẫm lên sàn gỗ, sau đó tiếng nhạc xa dần, anh hẳn đang tìm một nơi yên tĩnh hơn: “Anh có đi đâu đâu.”
“Hả?”
“Anh vẫn ở Bắc Hi, anh nói với em rồi mà, còn chưa lấy được bằng lái.”
“Em tưởng anh học ở quê.”
“Học ở Bắc Hi, mẹ anh tìm huấn luyện viên, ở đây lấy bằng lái xe nhanh hơn. Mẹ còn muốn dẫn anh đi gặp bạn bè của bà, đến ngày 29 anh mới về Thường Vu. Mấy hôm trước bà ấy đưa anh đi thăm bà ngoại.”
Anh ngập ngừng một lát, nói tiếp: “Anh hình như tự nhiên có thêm một đống họ hàng, bận không thở nổi, hơi mệt. Anh sợ ảnh hưởng đến tâm trạng quay phim bên đó của em nên không nói.”
“Vậy bây giờ anh đang ở đâu?”
“Ở nhà dì, dì Chung Lệ. Trước đây ở trấn Thường Vu em từng hỏi cái cờ cá chép đó ai tặng, dì mà anh nói chính là bà ấy.”
Lúc ấy Ước Tây chỉ thấy cái cờ đó trông rất cầu kỳ, hình cá chép vượt Vũ Môn, nét vẽ cực kỳ tinh xảo. Ít có người lớn nào chọn được món quà thi đại học độc đáo đến vậy, nên cô thuận miệng hỏi một câu.
Triệu Mục Trinh cũng thuận miệng trả lời.
Nói là một dì tặng, ai mà ngờ cái dì đó lại là ảnh hậu Chung Lệ nổi tiếng khắp nơi.
Là người nhà của Triệu Mục Trinh.
Tuyệt vời.
Bây giờ nghĩ lại, còn cần cá chép vượt Vũ Môn nữa sao? Nhà anh vốn dĩ đã ở ngay bên trong Vũ Môn rồi.
“Chỗ đó náo nhiệt thế, chắc có nhiều chị gái xinh đẹp lắm nhỉ.”
Triệu Mục Trinh nói: “Em gái cũng có.”
Ước Tây sốt vẫn chưa hạ, đầu óc mơ màng, nằm trên gối, điện thoại áp bên tai, nghiến răng ken két: “Triệu! Mục! Trinh!”
Giọng anh dịu dàng: “Cô em gái anh thích nhất thì không có mặt.”
Ước Tây biết, là Triệu Tú Tú chứ gì.
“Anh thích em gái anh đến vậy hả?”
Ước Tây đạp chân trong chăn, bắt đầu ghen bóng ghen gió.
Triệu Mục Trinh: “Thích cô em gái này nhất.”
Ước Tây mắng thầm trong lòng, rốt cuộc anh có hiểu không vậy!
Đầu dây bên kia, tiếng đàn du dương, thi thoảng vọng lại đôi câu nói cười của khách khứa. Anh dường như chẳng hề để tâm, giữa bữa tiệc sang trọng với vòng vây châu báu lấp lánh, vẫn tìm ra một góc nhỏ để trò chuyện cùng cô, dịu dàng bảo:
“Lúc làm nũng gọi ‘anh ơi’ đáng yêu lắm.”
Ước Tây bấy giờ mới nhận ra cô em gái kia chính là mình, lập tức nhắm chặt mắt, ngón chân co lại, đôi chân trần ma sát nhau trong chăn.
Toàn thân như bị điện giật, tê rần, trong đầu chỉ còn lại một câu chửi thề.
Mẹ nó, quyến rũ chết đi được!
Một lúc sau, cô nhớ ra chuyện cần chất vấn, nghiêm trọng hỏi anh: “Anh ở Bắc Hi suốt, vậy tại sao em từ Tam Á trở về rồi mà anh cũng không hẹn gặp em?”
“Chẳng phải em nói không được cố ý sao? Nên anh cứ đợi em quyết định bao giờ mới gặp mặt. Anh vẫn luôn mong chờ được gặp em, cũng rất nhớ em.”
“Vậy bây giờ luôn được không?” Ước Tây cũng nhớ anh, mà đã nôn nóng rồi thì thật sự chẳng muốn chờ thêm một giây nào nữa. Nhưng lại nhớ ra anh đang dự tiệc ở nhà dì, chắc tạm thời chưa rời đi ngay được.
“Hôm nay anh có thời gian không?”
Giọng người con gái mình thích ở ngay bên tai, Triệu Mục Trinh do dự trong chốc lát. Nhìn xuống chùm đèn quả quýt treo đầy dưới tầng, không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy những thứ quá đỗi đẹp đẽ và dễ thương, anh đều vô thức nghĩ đến Triệu Ước Tây, mặc dù khí chất của cô thật ra chẳng dính dáng gì đến hai chữ “dễ thương” cả.
Ánh đèn cam yếu ớt rọi vào đáy mắt, ánh mắt anh dừng lại, như thể đã đưa ra quyết định.
“Có, muộn một chút được không? Đợi tiệc kết thúc anh sẽ tới tìm em.”
“Em đang ở căn hộ à?”
Ước Tây nói: “Ừm, nhưng em phải báo cho anh một tin xấu, em bị cảm rồi, không muốn trang điểm, trông em bây giờ hơi nhếch nhác.”
Ước Tây cho rằng anh sẽ nói lúc ở trấn Thường Vu, anh đã quen với bộ dạng lôi thôi lếch thếch của cô rồi.
Không ngờ, câu đầu tiên anh hỏi là: “Cảm lạnh hay cảm nóng? Em uống thuốc chưa?”
“Em không biết nữa, chỉ thấy đầu hơi choáng, mũi thì khó chịu. Sáng nay em mua đại vài loại thuốc, uống rồi nhưng cảm thấy không hiệu quả lắm.”
“Thuốc buổi tối tạm thời đừng uống, anh qua xem cho em.”
Triệu Mục Trinh đến vào lúc 6 giờ tối, trước khi đến đã gọi điện cho Ước Tây, hỏi cô tối nay muốn ăn gì.
Mỗi lần bị ốm, khứu giác và vị giác dường như đều xuống cấp nghiêm trọng, nghĩ đến sơn hào hải vị nào cũng không thấy thèm.
Chỉ có mì gói! Nhất định phải là mì gói!
Hơn nữa phải là loại mì được nấu lên, nóng hổi cay cay, nước dùng sóng sánh, vừa nghĩ đến mùi hương thôi là khoang miệng đã bắt đầu tiết nước bọt rồi.
Ước Tây muốn ăn vị cay nồng, Triệu Mục Trinh nói cổ họng cô có lẽ bị viêm, không nên ăn cay quá.
Ước Tây mở cửa đón anh vào, anh xách theo một túi nilong trong suốt, bên trong có ba vị mì khác nhau, mỗi vị mua vài gói.
Ngoài vị cay nồng mà Ước Tây thèm, còn có vị hải sản và gà hầm nấm, thêm cả giăm bông, tôm tươi và các loại rau để ăn kèm.
Ước Tây lại đóng vai cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo sau anh vào bếp: “Anh nói không cho em ăn cay mà?”
Lúc nói chuyện điện thoại, Triệu Mục Trinh hỏi Ước Tây nhà cô đã nối gas chưa, cô bảo hình như là chưa; hỏi nhà có nồi điện để nấu mì không, cô bảo không rõ lắm. Triệu Mục Trinh chẳng hỏi thêm, trực tiếp mua một cái nồi điện nhỏ ở siêu thị mang lên.
Anh mở hộp, lấy dây điện và chiếc nồi tròn có tay cầm ra, cô muốn ăn thì anh mua trước để sẵn cho cô: “Vị cay đợi khi nào em khỏi ốm rồi ăn.”
Tối nay, Ước Tây ưu ái chọn mì tôm tươi vị hải sản.
Triệu Mục Trinh rửa nồi, vừa làm vừa hỏi: “Chỉ bị cảm thôi à? Có sốt không?”
Ước Tây khoác chăn, lưng tựa vào cạnh bàn đảo, tay đặt lên trán mình:
“Em không cảm nhận được, chỉ thấy đầu hơi choáng. Nhưng cũng có thể do hôm nay em ngủ nhiều quá.”
“Nhà có nhiệt kế không?”
Sáng nay lúc mua thuốc, trang web gợi ý mua thêm sản phẩm, bản năng săn đồ giảm giá của phụ nữ không thể cưỡng lại được. Thế là ngoài mấy hộp thuốc cảm, thuốc kháng viêm, Ước Tây còn mua thêm tăm bông khử trùng, cồn sát trùng, bông y tế, băng cá nhân và cả nhiệt kế.
Có điều đây là loại nhiệt kế thuỷ ngân, cô nhìn vạch chia thôi cũng không hiểu, đành đưa cho Triệu Mục Trinh. Anh lấy nhiệt kế ra khỏi hộp, dùng cồn sát trùng qua, vẩy vài cái, bảo Ước Tây kẹp vào nách.
Ước Tây nhìn cây thủy ngân mảnh dài đó, định đưa tay nhận lấy, nhưng lại không biết sau khi nhận thì phải đặt thế nào.
Triệu Mục Trinh đã nhìn ra, khẽ nâng cằm ra hiệu: “Em dang tay ra đi.”
Ước Tây làm theo.
Tay anh đưa vào, bên trong là lớp áo ngủ hai dây mỏng manh rộng rãi, Ước Tây không mặc nội y. Triệu Mục Trinh có kiến thức lý thuyết đầy đủ, nhưng thực hành đặt nhiệt kế cho người khác thì đây là lần đầu tiên.
Mu bàn tay lỡ chạm phải.
Ước Tây khẽ ưm một tiếng.
Toàn thân anh căng cứng, bàn tay rút ra âm thầm siết chặt, không biết nên gọi là giấu đầu hở đuôi hay là cách nói nước đôi hoàn hảo, anh hỏi, “Lạnh lắm à?”
Ý anh là cái nhiệt kế vừa được sát trùng bằng cồn.
Cô cụp mắt xuống: “… Nóng.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Triệu Mục Trinh hít một hơi lạnh rồi từ từ thở ra, nhìn đồng hồ trên cổ tay, dặn dò Ước Tây:
“Kẹp chặt, đừng động đậy. Chờ bảy tám phút.”
Anh bắt đầu đun nước, sơ chế nguyên liệu, còn Ước Tây thì dựa một bên nhìn anh, thấy buồn chán bèn bắt chuyện.
“Tại sao trước khi kẹp nhiệt kế lại phải vẩy vẩy mấy cái, để trông chuyên nghiệp hơn sao?”
Tương tự như động tác khởi động ấy, trước khi chạy phải xoay xoay khớp một lúc.
Triệu Mục Trinh nói: “Không phải, là để cột thuỷ ngân xuống dưới 35 độ, đảm bảo đo nhiệt độ chính xác.”
“Ồ.”
Lại học thêm được kiến thức mới, Ước Tây chậm rãi đáp lời.
Dưới nách đã không còn cảm giác lạnh, ánh mắt cô lơ đãng đảo qua người trước mặt. Vừa vào cửa anh đã cởi chiếc áo phao trắng dài, bên trong là áo sơ mi trắng và quần tây đen, khoác thêm một chiếc cardigan dệt kim màu camel phong cách sinh viên Mỹ.
Lúc nãy khi chuông cửa reo, Ước Tây lê dép ra mở cửa, cửa vừa hé, bộ đồ phối tầng tầng lớp lớp này thật sự khiến cô kinh ngạc, màu sắc đơn giản lại tôn lên khí chất, là kiểu đẹp trai mà đi ngoài đường khiến người ta phải ngoái đầu nhìn thêm vài lần.
Dịu dàng tuấn tú, toát lên vẻ thư sinh.
Ước Tây gọi anh: “Bạn trai ơi.”
“Rắc —”
Cọng cải xanh trong tay vô cớ bị bẻ gãy, anh quay sang nhìn cô. Ước Tây bĩu môi: “Nước sắp sôi rồi phải không?”
Triệu Mục Trinh mở nắp nồi, nước sôi lăn tăn, anh thả vắt mì vào, đầy ắp.
Đợi một lúc, anh bảo Ước Tây lấy nhiệt kế ra.
37.8 độ, đúng là sốt nhẹ rồi.
Một nồi mì nấu xong, chia ra hai cái bát miệng rộng, Ước Tây đứng bên cạnh lén lấy đũa gắp một con tôm, lại húp thêm một thìa nước canh.
Anh phụ trách bê bát, cô phụ trách quấy phá.
Ăn xong, Triệu Mục Trinh rửa bát, Ước Tây cũng đi chỉnh trang lại bản thân một chút, tóc búi thành củ tỏi.
Phòng khách vẫn đang bật bộ phim xem dở lúc ăn.
Triệu Mục Trinh ngồi xuống, tay chống lên đầu gối, trên bàn trà trước mặt là đống thuốc Ước Tây mua hồi sáng, anh đang tra thuốc trên trang web hiệu thuốc. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh vừa xem qua rồi, mấy loại thuốc này đều không có tác dụng hạ sốt. Lúc đầu anh định mua thêm cho em một hộp hạ sốt, nhưng thuốc không thể uống bừa được, hay là mình đi bệnh viện nhé?”
Ước Tây đi tới, thản nhiên tuyên bố vị trí: “Em muốn ngồi đùi anh.”
Cô nghiêng người ngồi lên, vòng tay ôm cổ anh, mặt vùi vào hõm vai, giọng nói khàn khàn rầu rĩ. Luồng hơi ấm phả thẳng từ gáy xuống tận xương quai xanh anh.
“Cuối năm bệnh viện đông người lắm, em lại phải trùm kín như gấu vì sợ bị nhận ra. Mà nhỡ có người nhận ra thật thì em còn phải trang điểm nữa.”
Cuối cùng rút ra kết luận:
“Em không đi đâu.”
Triệu Mục Trinh tìm nhiệt kế, đo lại lần nữa — 37.8 độ, không tăng cũng chẳng giảm, anh đặt tay lên khuôn mặt trắng mịn sạch sẽ của Ước Tây.
Cô hễ bị ốm là vành mắt lại ửng đỏ, đôi mắt như ngấm men rượu sake, mờ mờ ảo ảo. Triệu Mục Trinh nhìn mà lòng xót xa: “Không thấy khó chịu sao?”
“Vẫn ổn, sáng thì hơi mệt, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Nói rồi cô nhào thẳng vào lòng anh, từ tư thế ngồi nghiêng chuyển thành ngồi khoá hai chân anh lại, như này có thể ôm anh chặt hơn. Cô hơi ngượng ngùng, ghé sát tai anh thì thầm:
“Anh vừa nãy… chạm vào em rồi phải không?”
Anh lập tức hiểu ra, là nói đến chuyện trong bếp.
“Lúc nãy anh kẹp nhiệt kế cho em còn cố tình dán sát tay em nữa đó. Sao vậy? Không thích bé thỏ trắng à, bạn trai?”
Tay anh vòng qua eo cô, không dám dùng sức, nhưng có thể cảm nhận rõ một luồng căng thẳng chạy khắp cơ thể. Từ ngữ k*ch th*ch giác quan anh, không biết là ‘bé thỏ trắng’ hay là ‘bạn trai’.
“Thích.”
Ước Tây tựa cằm lên vai anh, nở nụ cười tinh nghịch ở nơi anh không nhìn thấy, lại bắt đầu nói lý lẽ vớ vẩn:
“Chưa tìm hiểu gì mà đã nói thích rồi sao? Dễ dãi quá nha, cái thích của anh cứ thuận miệng là nói ra được hả? Vậy anh nói thích em, có phải là cũng — á…!”
Câu nói đột nhiên ngắt quãng, Ước Tây kêu lên một tiếng.
Cách lớp váy ngủ mỏng manh, bàn tay anh chỉ khẽ bóp nhẹ một cái, lễ độ mà dè dặt, rồi lại rời đi. Anh cúi đầu, giọng nói trầm thấp bên tai cô có phần hơi hoảng loạn.
“Tìm hiểu rồi, thật sự rất thích.”
Hơi thở anh lướt nhẹ qua vành tai cô, luồng khí nóng bỏng hệt như lửa lan ra đồng cỏ, bùng cháy không cách nào dập tắt. Tim Ước Tây đập nhanh hơn, không biết anh nói rất thích, là thích cô, hay là thích n** m*m m** nhất của cô.
Không hề có toan tính trước, nhưng vừa hay đúng lúc, Ước Tây cảm thấy mình đang bốc lên một cơn sốt khác. Đôi môi di chuyển đến mặt anh, hôn nhẹ một cái rồi nói: “Triệu Mục Trinh, mua cola nhé?”
“Em bây giờ không được uống đồ lạnh.”
Ước Tây dở khóc dở cười, đấm anh một cái: “Đồ ngốc! Mua cola, tiếng Anh đó, có làm không?
*Mua cola – 買可樂 (mǎi kělè) phát âm nhanh giống ma-ke-love. Còn make love là gì thì mí bà chắc là biết rồi chứ =)))
Đàn ông vĩnh viễn không thể từ chối chuyện này, nhưng Triệu Mục Trinh cũng không thể gật đầu ngay được. Suy cho cùng, nghiêm túc mà nói, anh mới chỉ làm bạn trai được hai tiếng đồng hồ.
“Có phải… hơi nhanh quá không?”
Ước Tây kề sát cổ anh nói: “Anh nhanh hay không em còn chưa biết đâu nhé.”
Triệu Mục Trinh: “…”
Trong đầu có tiếng pháo hoa nổ tung, loạn thành một đống suy nghĩ không đứng đắn, như đang muốn mắng chửi: chết tiệt thật!
“Tây Tây, em vẫn còn sốt. Em đang ốm, em vẫn —”
Ước Tây ngắt lời anh: “Em nghe người ta nói bị sốt làm xong sẽ khỏi đó. Có anh bạn trai kia đưa người yêu đi truyền nước, mãi không cắt sốt, về nhà anh ta nghĩ thôi để tự “chữa” vậy. Kết quả là sáng hôm sau cô bạn gái khỏi hẳn bệnh.”
Triệu Mục Trinh hỏi: “Ai nói vậy?”
“Cư dân mạng.”
Nói xong, Ước Tây nhìn anh bằng mắt vừa đáng thương vừa bướng bỉnh.
“Bạn gái người khác có, bạn gái Triệu Mục Trinh cũng phải có!”
Ước chừng do dự tầm năm giây, Triệu Mục Trinh lặng thinh không đáp, cầm lấy điện thoại, dùng vân tay mở khoá màn hình. Giao diện vẫn dừng lại ở khu vực thuốc hạ sốt, anh lướt xuống, cho đến khi mục sản phẩm dành cho người lớn xuất hiện.
Nếu hiệu thuốc có thể xem được lịch sử tìm kiếm của khách hàng, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, tìm thuốc hạ sốt lâu như vậy, cuối cùng lại mua bcs.
Triệu Mục Trinh đi tắm trước, vừa tắm xong thì chuông cửa reo. Anh ra cửa nhận hàng, quay về phòng Ước Tây, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy ào ào bên tai.
Anh mặc áo choàng tắm, ngồi bên mép giường xem điện thoại, tra kỹ các lưu ý cần thiết.
Đợi đến khi Ước Tây thay xong một chiếc váy ngủ mới, nhào vào lòng anh, anh ôm eo cô, khẽ hỏi: “Em có bị dị ứng gì không?”
Ước Tây lắc đầu: “Em không ăn được xoài, hết rồi. Sao vậy?”
“Không có gì.”
Khúc dạo đầu đặc biệt kéo dài, hôn mãi không đủ, vì nơi nào cũng khiến người ta tò mò. Ước Tây khẽ r*n r*, còn cố tình hỏi lại chuyện ban nãy: “Anh nhanh lắm hả? Nếu nhanh quá chắc em không hạ sốt được đâu.”
Anh không trả lời, hết sức chuyên tâm, nắm lấy mắt cá chân cô, gập lên, cúi người xuống.
Giọng Ước Tây lập tức thay đổi, không chịu nổi sự thưởng thức nóng bỏng và ướt át đến vậy.
Nhưng mọi sự vùng vẫy kháng cự, đều bị khuất phục.
“Như vậy sẽ bớt đau hơn.”
Những nụ hôn vương vấn qua lại, không phải phương pháp nào cũng đúng, anh thăm dò từng nhịp, quan sát phản ứng của cô, mọi chắt lọc đều chính xác và hiệu quả, những đáp án sai nhanh chóng biến mất, các chỉ số trong cơ thể cô tăng vọt.
Thời gian như ngưng đọng, nặng nề trôi chậm chạp, khoảnh khắc cao trào, Ước Tây gần như bật khóc, nhẹ nhàng gọi tên anh, rồi mềm nhũn ngã xuống.
Cổ chân mảnh mai vẫn bị anh nắm trong tay, Ước Tây cố sức đạp, đạp thế nào cũng không thoát được, bắp chân cô run lên bần bật.
Giống như khi đun nước sôi, đến điểm sôi nước sẽ b*n r* ngoài, không phải nước muốn rời khỏi chiếc ấm, chỉ là nó không chịu nổi sức nóng đang bùng cháy. Đó chính là trạng thái sôi trào của cô.
Khi “đồ an toàn” xuất hiện, cô không quen, chau mày lại, ôm chặt cổ anh, cố gắng nói chuyện để phân tán sự chú ý khỏi cơn đau.
Ước Tây chợt hỏi một vấn đề cô vẫn luôn chưa có đáp án.
“Triệu Mục Trinh, ba định luật nhiệt động lực học là gì?”
Anh như một người lính đang ẩn nấp, từng chút một áp sát về phía trước, sau gáy rịn mồ hôi, giọng trầm khàn như cọ vào kim loại:
“Bảo toàn năng lượng.”
“Nhiệt độ không thể tự truyền từ thấp lên cao.”
“Không thể đạt được độ 0 tuyệt đối.”
Lớp lớp sóng nhiệt cuộn trào, giọng nói cũng dâng lên theo từng nhịp, nghe ra được sự kìm nén đến cực điểm.
Cuộc giao tranh của tình yêu, đã bắt đầu nhuốm chút máu.
Cô thật sự đang phát sốt, nóng như thiêu.
Anh thiếu kinh nghiệm, cơ thể ngày càng khó chịu, rất muốn mặc kệ tất cả mà làm theo ý mình, dùng cách thô bạo hơn để giải quyết. Nhưng lại không nỡ mạnh tay, cũng không nỡ dừng lại.
Anh đợi cô thích nghi.
Đến lần thứ hai, cuối cùng mất kiểm soát.
Ước Tây nức nở, giọng yếu như sắp khóc: “Ra ngoài đi, em muốn nghỉ một chút.”
Triệu Mục Trinh ôm cô, nhẹ nhàng lui ra, rời khỏi không gian nhỏ ẩm ướt và nóng bỏng ấy, cảm giác lạnh buốt do nhiệt độ giảm đột ngột.
Ánh mắt anh lướt qua tấm lưng trắng mịn của cô, từng đốt xương sống nhô cao, nhấp nhô như sóng, trong suốt và trơn nhẵn, tựa như những viên ngọc quý lấp lánh trong khe suối. Eo thắt sâu, phía dưới đoạn xương cụt nhỏ nhắn, thung lũng suối bị tàn phá nặng nề, núi lở, hoa cỏ ẩm ướt.
Không còn sự chống đỡ của anh, nhất thời không thể trở lại trạng thái ban đầu, vẫn đang run rẩy mất kiểm soát.
Lưng cô lấm tấm mồ hôi, Triệu Mục Trinh cúi đầu đặt một nụ hôn.
Vị mặn nhè nhẹ, xen lẫn hương thơm tự nhiên từ da thịt, khó mà diễn tả được mùi hương quyến rũ ấy đã khuấy động giác quan của chàng trai ra sao.
Tựa như tất cả loài hoa mùa xuân đồng loạt nở rộ trong một khoảnh khắc, anh là người đầu tiên bước vào khu vườn, không hái hoa, mà là sở hữu toàn bộ.