| editor: ilovesther_
Chú Triệu nghe thấy tiếng động, tưởng hai đứa đang đùa giỡn, vừa mở vòi nước rửa vôi trắng bám trên cánh tay vừa trêu: “Mục Trinh, lại cãi cọ gì với Tây Tây đấy?”
“Cháu không cãi với cô ấy.”
Triệu Mục Trinh đi tới, cũng hứng một vốc nước vã lên mặt. Chiếc bồn rửa được đẽo gọt từ khối đá nguyên, dòng nước xoáy theo đường vân đá lượn vòng, cuốn đi cả chút thấp thỏm bực dọc trong lòng.
Anh ít nói, nhưng hôm nay giọng nói lại lộ rõ cảm xúc hiếm thấy.
Chú Triệu nhận ra điều đó.
Tính tình Ước Tây như nào cả nhà họ Triệu đều biết, ông nghĩ cháu trai mình chịu thiệt thòi gì đó, bèn vỗ vai anh.
Đột nhiên nhận ra đứa cháu này đã cao hơn mình nửa cái đầu, chú Triệu thoáng xúc động rút tay về. Câu dỗ dành con nít “cháu cứ nhường nó trước” vừa đến bên môi, không hiểu sao lại biến thành giọng điệu hiền hoà truyền đạt kinh nghiệm:
“Phụ nữ ấy mà, mong manh dễ vỡ lắm, cháu xem thím cháu kia kìa. Mua có mỗi túi hạt kê thôi mà cũng bắt chú đi hai con phố ra đón. Đàn ông mình là phải gánh vác, phải bao dung, hiểu không?”
Ví dụ này có gì đó hơi sai sai, nhưng Triệu Mục Trinh không kịp ngẫm nghĩ kỹ, bởi tiếng dì Triệu đã vọng qua hai bức tường vào đến sân sau:
“Đã nói là đến giờ cơm! Gọi ba lần bảy lượt vẫn không động đậy, nhà này không ai đói bụng phải không?
Chú Triệu vội vã đáp lời, bàn tay còn ướt đẩy nhẹ Triệu Mục Trinh, vừa đi vừa hỏi:
“Không làm tiệc mừng đỗ đại học thật à? Họ hàng trong nhà đều gọi điện đến, cả thầy hiệu trưởng trường cháu cũng hỏi thăm đấy.”
Hành lang ngôi nhà cũ phảng phất khí lạnh, gió mát lùa qua từng gian phòng.
Hơi nước trên mặt bị gió mang đi, nghĩ đến mấy chuyện xã giao lại thấy đau đầu, Triệu Mục Trinh đáp: “Thôi ạ, phiền phức lắm. Đợi đến lúc có giấy báo nhập học cháu sẽ giải thích với họ sau.”
Chú anh hơi lưỡng lự, rồi sau đó cười sảng khoái: “Được, chú nghe cháu, cháu muốn làm gì cứ nói, chú sẽ là người ủng hộ đầu tiên!”
Vừa bước vào phòng ăn, Triệu Mục Trinh đã thấy Ước Tây ngoan ngoãn ngồi đó, lần đầu tiên tuân theo quy tắc gia đình anh, đến đũa cũng chưa chạm vào. Cô tươi cười chờ ông nội anh ngồi vào chỗ, còn lễ phép chào hỏi.
Mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Triệu Mục Trinh định nói chuyện có chuột trong phòng Ước Tây, vừa hé miệng, cô gắp một chiếc đùi gà chặn miệng anh lại.
“Ông cậu bảo rồi, ăn cơm thì bớt nói lại, lo ăn đùi gà đi nè.”
Cô tinh quái lắm chiêu, mấy lời quy củ qua miệng cô đều mất hết tính nghiêm trang.
Nói xong còn quay sang ông nội Triệu nhõng nhẽo: “Ông thấy cháu nói đúng không ạ?”
Ông nội anh thoạt nhìn giống như một ông lão nghiêm khắc cứng nhắc, mang khí chất điềm tĩnh đặc trưng của người làm nghề thủ công. Nhưng thật ra, tính tình ông rất hiền hòa, lại đặc biệt quý mến đám con cháu.
Hai ngày trước, Ước Tây nghịch đống dụng cụ khắc bia ở gian ngoài, thấy cô có hứng thú, ông vừa trích dẫn điển cố vừa kiên nhẫn giảng giải cho cô hiểu.
Lúc đó trời chạng vạng tối, có người bán hàng rong đạp xe chở bánh phát tài* qua ngõ Mão Nhật, trên xe gắn loa nhựa, tiếng rao bán ngân dài.
*bánh phát tài (hay còn gọi là bánh Fagao): một loại bánh hấp của Trung Quốc tượng trưng cho sự may mắn. Nguyên liệu chính là bột gạo, thành phẩm có vị ngọt, là món ăn phổ biến vào dịp Tết Nguyên Đán.
Ông nội Triệu vẫy người ta lại, lấy tiền mua cho Ước Tây một chiếc vị ngô.
Màu vàng sữa, mềm như kẹo bông gòn.
Ông nói cô cháu gái nhỏ Triệu Tú Tú thích ăn bánh này nhất, bảo Ước Tây cũng nếm thử xem.
Giờ đây, ông thấy Ước Tây hỏi mình thì trước tiên gật đầu chắc chắn, sau đó quay sang nói với Triệu Mục Trinh:
“Mục Trinh, đừng chỉ ăn phần mình chứ, cũng gắp một miếng ngon cho Tây Tây đi.”
Chiếc đùi gà còn lại đã bị dì Triệu gặm sạch chỉ còn xương, Triệu Mục Trinh nhìn quanh bàn ăn một lúc lâu, tìm thấy một miếng cánh gà giữa, anh gắp vào bát Ước Tây.
Xem như đáp lễ.
Cô gái bưng bát cơm, mắt cong cong: “Cảm ơn nha!”
Lại cố ý tỏ ra lễ phép, phát âm ngọt lịm, ngọt đến mức như có ai nhét cả nắm đường vào cổ họng.
Động tác cắn đùi gà của Triệu Mục Trinh khựng lại, hàng mi dài khẽ run, yết hầu trượt nhẹ một cách mất tự nhiên.
Một lúc sau, mu bàn tay anh bỗng bị thứ gì đó lạnh và cứng chạm vào.
Triệu Mục Trinh quay đầu, thấy một chiếc bát sạch.
Triệu Tú Tú không có nhà, năm người ngồi ăn cơm trên chiếc bàn bát tiên vuông vức, anh và Ước Tây ngồi đối diện nhau. Trên bàn có sáu chiếc bát, Ước Tây dùng hai chiếc, một để ăn cơm một để uống canh.
Rất nhiều thói quen của cô chẳng ăn nhập gì với nếp sống ở trấn Thường Vu, nhưng cũng không ai nói gì. Cùng lắm có thím anh lặng lẽ chép vào sổ tay quan sát, đến giờ buôn dưa lê thì kể cho người ta nghe về cô tiểu thư thành phố thế này thế nọ.
Ước Tây không nói lời nào, dùng ánh mắt ra hiệu về phía tô canh đặt gần chỗ anh.
Triệu Mục Trinh cũng im lặng, hiểu ý, múc canh hớt váng dầu, đặt lại bên tay cô.
Mãi đến sau bữa ăn, họ mới có thời gian bàn về vấn đề con chuột, địa điểm là trong phòng anh.
Lời mở đầu đã không hợp lý.
Ước Tây nói: “Cậu không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”
Triệu Mục Trinh: “?”
Ước Tây chắc như đinh đóng cột: “Tôi biết ngay mà! Cậu tự nghĩ lại đi, tối qua cậu hứa gì với tôi, kết quả thì sao? Cậu ngủ xong rồi là quên sạch, đến quên gì cũng không biết.”
Mỗi câu cô nói ra đều gây sát thương cao, câu nào cũng khiến người ta không khỏi nghĩ xa xôi.
Triệu Mục Trinh hơi sững lại, cuối cùng cũng nhớ ra tối qua hứa gì với cô. Anh im lặng một lúc, đi đến bàn, bê về một chiếc bát sứ miệng rộng.
Bên trong có nửa bát nước và một chiếc khăn nhỏ màu trắng nổi lềnh bềnh.
Ước Tây đưa mắt nhìn, không hiểu gì, giọng khó chịu hỏi anh: “Làm gì thế?”
“Tám giờ sáng tôi quay về đặt đá lạnh vào đây, gọi cậu một câu, cậu “ừ” rồi tôi mới đi.”
Nghe anh trần thuật xong, Ước Tây nhìn lại chiếc bát sứ đó, đưa hai ngón tay trắng nõn nhấc khăn lên, nước nhỏ tí tách xuống phía dưới.
À, thì ra anh không quên, nhưng đá tan hết rồi…
Ước Tây thả tay, chiếc khăn nhỏ đáng thương lại rơi tõm xuống nước.
Giờ phút này, ngoài xấu hổ ra thì vẫn là xấu hổ…
Ước Tây khẽ ho một tiếng từ cổ họng cứng đờ, cố gắng vớt lại chút thể diện:
“Khụ —— lúc đó tôi chưa tỉnh mà, “ừ” chắc là nói mớ thôi… Được rồi được rồi, tôi biết cậu không quên, cậu nói được làm được. Vậy chúng ta bàn chuyện con chuột nhé.”
Triệu Mục Trinh đặt bát về chỗ cũ.
“Cậu muốn bàn như nào?”
Thực ra cũng không hẳn là bàn, bởi vì Ước Tây đã nghĩ xong cả rồi.
Cô thật lòng không muốn nghe thím anh nói những câu bóng gió như “tiểu thư thành phố đúng là điệu đà” nữa. Dì Triệu biết cũng có nghĩa là cả ngõ Mão Nhật sẽ biết, mà ngõ Mão Nhật biết thì nửa cái trấn Thường Vu này sớm muộn cũng biết.
Chuyện xấu trong nhà không nên vạch áo cho người xem lưng.
Ước Tây nghĩ bụng, không phải chỉ là một con chuột cỏn con thôi sao? Triệu Mục Trinh đường đường là thủ khoa thành phố, bắt một con chuột dễ như trở bàn tay nhỉ?
“Cậu đừng nói với chú, một mình cậu lặng lẽ xử lý con chuột là được rồi!”
Thiếu nữ chớp chớp mắt, giọng nhẹ như không thể nhẹ hơn.
Triệu Mục Trinh nghe xong mà sững sờ, vài giây sau ——
“Tôi chưa bao giờ bắt chuột.”
Ước Tây quay đầu lại, đôi mắt vốn đã to nay càng tròn xoe đến khó tin.
“Cậu thi đại học đạt thủ khoa mà lại không biết bắt chuột á?!”
Câu chất vấn hợp tình hợp lý của cô khiến Triệu Mục Trinh chết lặng, suýt chút nữa anh đã tin rằng không biết bắt chuột là một loại khuyết tật nghiêm trọng nào đó.
Anh cảm thấy cần phải phổ cập một chút kiến thức cho cô.
“Đề thi đại học toàn quốc không có môn bắt chuột.”
Ước Tây ngẩn người, chiếc cổ thon thả xoay nhẹ một cái, phát ra tiếng “rắc” làm cô bừng tỉnh, hình như… đúng là vậy thật.
Nhưng cô mặc kệ.
Chuyện mất mặt này chỉ cho phép một mình Triệu Mục Trinh biết, nên anh phải toàn quyền chịu trách nhiệm.
Anh nói: “Hay để tôi nói với chú tôi……”
“Không được! Không được nói với ai hết!”
Ước Tây trừng anh, ánh mắt đầy oán khí như đang nhìn một gã đàn ông định phủi sạch trách nhiệm:
“Triệu Mục Trinh, cậu có giúp không? Nếu cậu không bắt giúp tôi, lát nữa tôi sẽ bắt chước ông già bán bánh phát tài, gắn loa lên xe đạp, đi rao quanh ngõ nhà cậu!”
Triệu Mục Trinh cau mày: “Cậu rao cái gì?”
Ước Tây tuy không có lý lẽ nhưng khí thế lại rất hùng hồn, càng nói càng hăng: “Tôi sẽ nói là… Tôi sợ chuột nên sang phòng cậu ngủ nhờ, ai ngờ cậu lại động tay động chân với tôi!”
Lần này đến lượt Triệu Mục Trinh tròn mắt.
Cô đúng là biết cách doạ người. Đêm qua là cô chạy sang phòng anh, nước mắt nước mũi như hoa lê dưới mưa mới khiến anh mềm lòng nhường giường cho cô ngủ.
Nông dân và rắn, à không, tiểu Trạng Nguyên và Mỹ nhân xà.
Triệu Mục Trinh ước gì có trăm cái miệng để nói: “Tôi động tay động chân với cậu lúc nào?”
Ước Tây nghiêng đầu, mắt sáng lấp lánh, không hề sợ hãi trước câu chất vấn của anh mà kéo dài giọng:
“Hừmm… ai bảo không có! Lúc năm sáu giờ sáng ấy, cậu chạm vào chăn tôi, còn đá con thỏ bông của tôi văng xa 3 mét nữa, đấy không phải là động tay động chân à?”
Tám giờ “ừ” một tiếng vẫn còn đang nói mớ, mà chuyện năm sáu giờ thì nhớ rõ rành mạch.
Triệu Mục Trinh bó tay bái phục.
Dừng lại một lúc, anh không chút hy vọng nhưng vẫn kể lại sự thật: “Cậu đá chăn xuống giường, tôi nhặt lên đắp cho cậu. Con thỏ bông đó cũng là do cậu đạp xuống, tôi chỉ không may đá trúng thôi.”
Ước Tây đầy tự tin, “Vậy thì sao, vẫn là táy máy tay chân rồi đấy thôi!”
Triệu Mục Trinh: “…”
Trên đời này, chỉ có da mặt dày là không thể phá vỡ. Khí thế sa sút như núi đổ biển tràn, Triệu Mục Trinh há miệng, cuối cùng nửa âm cũng không thốt ra được, khẽ mím môi.
Anh nên biết trước kết quả sẽ là như này.
Chớp mắt anh lại nghĩ, chẳng qua cũng chỉ là một con chuột, chấp nhận đi, có khó bắt đến mấy cũng chẳng phiền bằng Triệu Ước Tây!
Ước Tây nhìn biểu cảm nhắm mắt thở dài của anh, cảm nhận được một tia kh*** c*m từ việc “cường thủ hào đoạt”. Nhưng cô vẫn còn chút nhân tính, kiềm chế khoé môi đang cong lên, thay bằng nụ cười ngọt ngào vô hại, nói như đang tuyên bố:
“Như vậy nhé, trước khi bắt được chuột tôi vẫn sẽ ở phòng cậu, theo luật cũ ——”
Ước Tây chỉ vào anh, rồi lại chỉ vào mình: “Cậu trải chăn dưới đất, tôi ngủ trên giường.”
Triệu Mục Trinh suýt nữa tức đến nội thương.
Luật cũ gì chứ, rõ ràng mới có một đêm! Nhưng suốt 18 năm qua, sự hiểu biết của Triệu Mục Trinh về con gái quá ít ỏi, anh hoàn toàn bất lực trước cô tiểu thư đỏng đảnh quen ra lệnh cho người khác này.
Cảm giác giống như rơi vào một màn sương mềm mỏng bao trùm khắp đầu óc, không có ai viện trợ, bốn phía đều là Triệu Ước Tây – lúc vui lúc giận, biến hoá khôn lường.
Tiếng thở dài trong lòng lặng lẽ kéo dài mãi.
Triệu Mục Trinh lấy lại tinh thần, nhìn cô gái đã quăng hết mọi chuyện ra khỏi đầu, mở điện thoại cày game, thao tác như hổ xông trận. Bộ não vốn giỏi phân tích của anh lúc này như bị đập trúng, lập tức đình công.
Anh im lặng, chỉ đứng cách một khoảng nhìn cô, như thể đang tìm lời giải cho một bài toán khó nhằn.
Không hiểu đề, không giải được.
Ước Tây bất ngờ quay đầu lại, hàng mi cong dài như cánh bướm vỗ nhẹ, va vào ánh mắt nhìn chăm chú của anh, cô chớp chớp mắt không cảm xúc.
“Nhìn tôi làm gì vậy? Lát nữa cậu có ra ngoài không? Mua về cho tôi một que kem được chứ?” Nói rồi giơ hai ngón tay, “Hai que đi, tôi mời cậu ăn!”
“Không cần đâu.”
Triệu Mục Trinh trầm giọng, lấy chiếc mũ lưỡi trai đen trên móc treo xuống, đè chặt cơn uất nghẹn xuống chỗ sâu nhất trong lồng ngực.
“Tôi hy vọng sau khi bắt được chuột, cậu sẽ rời khỏi phòng tôi.”
Ước Tây nhìn anh bằng vẻ mặt hiển nhiên, giọng nói chậm rãi cực kỳ lười biếng, thậm chí còn có chút tủi thân.
“Ờ, chứ cậu tưởng tôi thích ngủ chung với cậu chắc? Nam nữ khác biệt, ai thiệt ai lợi trong lòng cậu không rõ à?”
Triệu Mục Trinh: “…”
Rốt cuộc ai mới là người trong lòng không rõ?
Anh siết chặt chiếc mũ, những ngón tay thon dài vì dùng lực mà nổi gân rõ ràng, sau đó đội mạnh lên đầu. Vành mũ hạ thấp, tạo thành bóng râm che đi xương quai hàm sắc nét.
Triệu Mục Trinh điều chỉnh hơi thở vài lần, lúc này mới kìm được ý định phản bác và chất vấn cô. Vừa đi đến cửa, phía sau lại vang lên giọng Ước Tây:
“Đóng cửa vào nhé, đỡ lát nữa ngủ trưa thím cậu nói to lại làm phiền tôi. À đúng rồi, đừng quên kem của tôi đấy.”
Bàn tay Triệu Mục Trinh nắm chặt tay nắm cửa đến mức khớp xương trắng bệch, rồi lại kiềm chế, buông lỏng ra, khép cửa lại.
Anh đối mặt với bầu trời xanh biếc của trấn Thường Vu, hít một hơi thật sâu, lúc này mới bước xuống tầng.