| editor: ilovesther_
Ước Tây lục lại ký ức, vừa nãy đúng là Võ Thái Hưng đã gọi cô như vậy.
Nhớ thêm chút nữa, hôm ở bờ đê cạnh hồ sen, cậu ta hào hứng muốn trao đổi họ tên với Ước Tây, cô đã nói như này:
—— Cậu cứ gọi tôi là Tây Tây được rồi.
Khi đó Võ Thái Hưng gật đầu rối rít nói “Được được được”, miệng cười toe toét như đoá hoa sen mới vớt dưới hồ lên.
Cậu ta chỉ biết cô tên là Tây Tây, giờ gọi như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ước Tây chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn thiếu niên bên cạnh không biết đang so đo điều gì: “Ừm, sao vậy?”
Cô không biết rằng dáng vẻ dửng dưng của mình lúc này thực sự rất chọc tức người khác. Giống như cô đã thể hiện thái độ rồi, đối phương có nói lý hay tranh luận gì, đến lúc lời thốt ra khỏi miệng cũng sẽ tự thấy thừa thãi.
Bởi vì dù đúng hay sai, cô cũng không thèm bận tâm.
Nhưng Triệu Mục Trinh lại bận tâm một cách khó hiểu.
Thậm chí lúc vừa bước xuống tầng, đột nhiên nghe Võ Thái Hưng gọi cô một cách thân mật như vậy, chỉ hai âm tiết lặp lại đơn giản nhưng vô cùng chói tai, âm thanh cứ văng vẳng kéo dài trong thính giác. Vậy mà cô chẳng hề thấy bị mạo phạm chút nào, cứ thản nhiên bóc lạc như thường.
Anh uống hết một cốc nước, bổ sung nước xong, tâm trạng còn sốt ruột hơn lúc chưa xuống tầng.
Ngón tay thon dài miết quanh thành cốc thuỷ tinh tạo ra âm thành “ken két”. Không thoải mái, giống như có một cái gai mềm nằm ngang trong lòng bàn tay anh, không đau không ngứa, nhưng rất khó chịu.
Biết là làm chuyện thừa thãi, thiếu niên vẫn cố chấp lặp lại:
“Cậu ta gọi cậu là Tây Tây.”
Ước Tây cũng cảm thấy mình đúng là vô lý.
Có người thay đổi đủ cách để bắt chuyện với cô, hận không thể đọc thuộc lòng địa chỉ trấn Thường Vu để lấy lòng cô, cô trong lòng kén cá chọn canh, ngoài miệng ứng phó qua loa lấy lệ.
Còn Triệu Mục Trinh thì sao?
Dù lặp lại như cái máy, sao vẫn thấy… cứng nhắc mà dễ thương.
Ước Tây nhún vai cười, thờ ơ nói: “Tôi bảo cậu ta gọi đó, tôi không muốn nói tên đầy đủ của mình.”
Ước Tây ôm bát vỏ lạc mình vừa dọn xong, trong lòng dâng lên vẻ tự hào, đang chuẩn bị mang xuống bếp đổ rác.
Vừa đi ngang qua Triệu Mục Trinh, sau lưng bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của chàng trai, ẩn chứa trong đó là một cảm giác khó giải thích, rơi vào tai lại thấy nặng trĩu.
“Bởi vì cậu là người nổi tiếng sao?”
“Choang ——”
Tốt lắm, anh bất thình lình doạ cô, cô cũng không chịu yếu thế mà làm vỡ luôn cái bát, vỏ lạc lại vương vãi dưới dất.
Ước Tây giữ váy, cúi người xuống định nhặt. Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào mảnh sứ vỡ thì đã bị một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay, kéo cô lên một đoạn.
“Đừng sờ lung tung!”
Tay cô trắng trẻo mảnh mai, ngay cả đường vân ở các đốt ngón tay cũng nhạt, nhìn sao cũng không giống người hay làm việc nhà.
Triệu Mục Trinh ý thức được việc chạm vào cô là một hành động hơi l* m*ng, các khớp ngón tay cứng lại như bị gỉ sét, không dám buông ra cũng không dám nắm chặt. Sau một thoáng dừng lại ngắn ngủi, anh kéo cô ra chỗ an toàn rồi mới căng thẳng thả tay.
Anh cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc hướng xuống đất không dám nhìn biểu cảm của cô lúc này, giọng nói khàn khàn: “Để tôi làm.”
Nhìn anh quét dọn xong xuôi đống hỗn độn dưới đất, Ước Tây như cái đuôi nhỏ lanh lợi, lon ton theo sau anh từ sân nhỏ ra đến bếp, rồi lại đến thùng rác phía trước nhà.
Cuối cùng, cô chặn anh lại trước cửa.
“Cậu biết từ bao giờ vậy?”
Chú của Triệu Mục Trinh hôm nay có mối làm ăn lớn, một tấm bia đá cao hơn 2 mét. Sáng sớm tất cả công nhân cùng nhau khiêng lên xe, hộ tống như rước Hoà Thị Bích*, nghe nói là để tham gia nghi lễ gì đó, đến giờ vẫn chưa về.
*Hòa Thị Bích (和氏璧), có nghĩa là “Ngọc bích họ Hòa”, là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc.
Dì Triệu bận đi buôn chuyện bên nhà hàng xóm, ông nội anh ra đầu ngõ đánh cờ tướng. Hiện giờ, trừ hai người họ ra thì trong nhà không có một ai, ngoài tờ lịch treo tường bị gió thổi xào xạc, toàn bộ cửa hàng phía trước và sân nhỏ phía sau đều im ắng.
Triệu Mục Trinh thẳng thắn nói: “Ngay từ đầu.”
Ước Tây nhanh chóng tua lại trí nhớ xem mình có thể đã để lộ thân phận ở đâu, chơi game mở loa ngoài, Bặc Tâm Từ nhắc đến đoàn phim và quay phim sao? Hay là có giấy tờ gì bị vứt lung tung, anh vô tình nhìn thấy?
Đều không đúng, anh nói là ngay từ đầu.
Khởi đầu giữa họ là ở đâu nhỉ?
Ước Tây suy nghĩ miên man một lúc, vẫn không có manh mối: “Vậy sao cậu không hỏi gì tôi cả?”
Thoát khỏi chế độ máy lặp, giọng anh vẫn lãnh đạm và kiệm lời như cũ.
“Không có gì để hỏi.”
Anh trả lời dứt khoát, Ước Tây có chút khó tiêu hoá, “Không có gì để hỏi? Tôi là minh tinh đó? Tự dưng xuất hiện ở nhà cậu, ở luôn trong nhà cậu, cậu không thấy tò mò chút nào hả?”
Chẳng biết tại sao, khi ấy anh đưa ánh mắt đang nhìn nơi khác về lại đây, ngước mắt nhìn cô lâu hơn một chút. Ánh mắt ấy rất đỗi thuần khiết và thẳng thắn, không khác gì khi nhìn hoa, nhìn cây, nhìn mây hay nhìn chim bay, nhưng miệng lại nói:
“Không, không có hứng thú.”
Ước Tây dường như không tin.
Anh vẫn không quen với việc bị cô nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, hít thở sâu một hơi, như thể đang giải thích cho chính mình, cũng là giải thích cho cô:
“Người nổi tiếng cũng là con người, cũng có quyền được tận hưởng cuộc sống bình thường.”
Ước Tây tỉ mỉ quan sát sắc mặt và biểu cảm của anh, người này giống như chiếc máy tính không cài mật khẩu của anh ta vậy, tuyệt đối không hề nông cạn, nhưng cực kỳ thẳng thắn.
Ước Tây tin tưởng anh mà không cần lý do.
Lần đầu tiên tỉnh dậy trên giường anh, trong khoảnh khắc đó cô từng tự trách sao mình lại bất cẩn như vậy, nhỡ đâu anh làm bậy thì sao, nhưng trong lòng lại theo bản năng không cung cấp bất kỳ phương án “nhỡ đâu” nào.
Anh sống có khuôn phép, sạch sẽ tuyệt đối, cô cứ thế mà tín nhiệm anh.
Trong thế giới trước đây của mình, Ước Tây chưa từng gặp người như Triệu Mục Trinh.
Cô thấy anh là người tốt.
Cô rất hài lòng, nhẹ nhàng búng tay, chỉ vào anh nói: “Được đấy, tặng quà không uổng phí!”
Không khí cuối cùng cũng dịu lại, anh như vừa tỉnh lại, cảm nhận sau gáy nóng ran, lông mày vẫn chưa giãn ra:
“Quà?”
Triệu Mục Trinh vừa dứt lời, người “vận chuyển” quà đã hí hửng chạy vào, chân còn chưa bước vào cửa hàng họ Triệu nhưng tiếng đã oang oang.
“Tây Tây, tôi lấy kiện hàng về giúp cậu rồi đây này. Uầy, to ghê, cái gì thế?”
Ước Tây nhận lấy từ tay Võ Thái Hưng, nhịn cười quay đầu nhìn Triệu Mục Trinh, “Đây là tôi tặng——”
“Quà cho anh trai.”
Triệu Mục Trinh mím môi, lông máy nhíu chặt lại, nhìn Ước Tây như đang phê bình cô sao có thể gọi linh tinh. Nhưng thái độ bất lực này của anh, không những không có tác dụng ngăn cản, ngược lại còn như đang xúi giục.
Xúi giục cô chơi lớn hơn, thử xem giới hạn của anh ở đâu.
Đến cả Võ Thái Hưng cũng bị tiếng “anh trai” kia làm cho ngọt ngào, hâm mộ nói:
“Vãi, mẹ tôi cũng sinh cho tôi một cô em gái thì tốt!”
Ước Tây giả vờ yếu ớt: “Anh trai ơi, em bê không nổi.”
Các khớp ngón tay của Triệu Mục Trinh trắng bệch, cuối cùng kêu “rắc” một tiếng. Anh không nói gì, chỉ tiến lên một bước nhận cái hộp từ tay Ước Tây, đi thẳng về phía sân sau.
Ước Tây tưởng mình đùa hơi quá làm anh giận, vội chạy theo. Nghe thấy có tiếng bước chân bám sát đằng sau, cô quay đầu, hơi trừng mắt lớn tiếng hỏi người phía sau: “Cậu làm gì đấy?”
Võ Thái Hưng cười gượng gạo: “Tôi đi cùng hai cậu mà, Tây Tây, cậu mua gì cho anh trai cậu vậy?”
Ước Tây đang định trả lời: “Tôi…”
Sân sau truyền đến giọng nghiêm nghị của thiếu niên, trong vẻ kiềm chế có chút ngượng ngùng, đúng phong thái một người anh trai đứng đắn.
“Tây Tây, lại đây.”
Ước Tây phì cười thành tiếng.
Võ Thái Hưng bị đôi mắt cong cong rạng rỡ khi cười của cô làm cho ngẩn người.
Nhưng không ngẩn được lâu, Ước Tây phẩy tay, lười biếng đuổi khách: “Không tiện đi cùng đâu, tụi tôi muốn lên tầng, chỗ con gái ngủ cậu thấy thích hợp đến không?”
Nói xong Ước Tây chạy về phía căn nhà nhỏ ở sân sau.
Hôm nay diễn vai em gái ngọt ngào nghiện mất rồi, cô vừa nhảy chân sáo vừa nũng nịu gọi:
“Anh trai ơi, em tới rồi nè! ~”
Vui vui vẻ vẻ chạy lên tầng, cộp cộp cộp, mới chạy được nửa cầu thang.
Chàng trai đứng từ trên nhìn xuống, thân hình cao lớn vai rộng, che khuất tạo ra một cái bóng trên bức tường. Anh cụp mắt chờ đợi, cô bất ngờ va vào, dừng bước ngước nhìn anh, tay vịn lan can rồi lùi lại vài tấc.
Không còn người ngoài, anh cũng không cần nhẫn nhịn nữa.
“Cậu còn dám gọi nữa?”
Câu uy h**p tương tự, cùng là một buổi trưa nắng gắt, cùng một giọng nói, cùng một lời nói, từng chữ không đổi. Chỉ khác một điều duy nhất, hôm ấy Ước Tây đứng trên cao nhìn xuống.
Hôm nay đổi vị trí, anh đứng ở trên.
Nhưng Ước Tây cảm thấy, cán cân đối đầu lần này vẫn nghiêng về phía cô. Cô đối diện với ánh mắt Triệu Mục Trinh, bước từng bậc đi lên, chiếc váy trắng mẫu mã phổ thông được vóc dáng cô tôn lên, đứng thẳng tắp ngay trước mắt anh.
“Cậu cũng gọi mà, cậu gọi tôi là Tây Tây. Sao, tôi gọi cậu là anh trai không được à?”
Giọng nói, biểu cảm, thậm chí cả cách nhả chữ, không hề có tính công kích.
Nhưng Triệu Mục Trinh biết, cô lại đang diễn. Gương mặt mộc không chút son phấn của cô vốn đã cực kỳ thu hút ánh nhìn, việc cô cố tình buông bỏ sự sắc sảo mới chính là kiểu công kích mạnh nhất.
Anh tỉnh táo, nhưng vẫn cắn câu.
Triệu Mục Trinh bình tĩnh trình bày: “Tôi gọi cậu là Tây Tây vì cậu nói không muốn người khác biết tên thật.”
Những móng vuốt nhỏ giấu trong lớp lụa mỏng chờ thời cơ tấn công, trong nháy mắt đã mất đi sức lực, Ước Tây không muốn dùng chút mánh khoé nào với anh nữa.
Một người chưa từng nếm mùi thất bại, sẽ không quen với việc buông cờ ngưng chiến.
Cô xoa tai che giấu sự lúng túng, tự kiếm chuyện để nói, “Triệu Mục Trinh, sao cậu nghiêm túc quá vậy?”
Anh nhìn cô, ánh mắt trong sáng không chút tạp niệm.
“Vậy còn cậu? Cậu thích người khác thô lỗ với cậu sao? Hay là đã quen với kiểu bị xúc phạm như này rồi, chỉ cần có thể phản đòn là không bận tâm nữa? Cậu là con gái mà, tại sao phải làm quen với việc bị xúc phạm? Triệu Ước Tây, kiểu đáp trả như vậy chẳng ngầu chút nào.”
Vẻ ngọt ngào từng dễ dàng tạo ra từ khoé môi và đuôi mắt, giờ đang dần dần biến mất sạch sẽ. Ước Tây trong mắt anh lại trở về với dáng vẻ chán đời khi không cười.
Mỗi lần cô nhìn anh, dáng mắt Hạ Tam Bạch*, sự tương phản giữa tròng đen và tròng trắng khiến ánh mắt thêm phần lạnh lẽo, mang tính công kích và phòng bị rõ rệt. Rất đẹp và cũng rất chân thực.
*Hạ Tam Bạch: dáng mắt này có đặc điểm là có 3 khoảng trắng nằm ở bên trái, bên phải và phía dưới con ngươi. Tròng đen nằm ở dưới và sát mí mắt trên.
Sự cân bằng yên tĩnh ấy, bị bản chất hoang dã bộc trực của Ước Tây phá vỡ.
Cô túm lấy góc áo Triệu Mục Trinh, vừa kéo lên tầng vừa bực bội càu nhàu:
“Tự dưng nói đạo lý lớn lao làm gì vậy, tôi nghe không hiểu đâu. Bóc quà đi. Tôi nhờ chị quản lý chọn giúp đó, tôi còn chưa được nhìn luôn. Mua cũng đã mua rồi, không cho phép từ chối đâu đấy!”