Mùa thu năm nay ở Đức đẹp lạ thường, vẫn mang một nét quyến rũ độc đáo như mọi khi. Những cánh rừng ngập tràn sắc vàng xen lẫn xanh biếc, các tòa nhà kiến trúc châu Âu thấp thoáng giữa khung cảnh ấy, từ xa trông chẳng khác nào một bức tranh, đôi lúc còn mang đến cảm giác hư ảo không chân thật.
Có lẽ vì mùa thu nên phố xá trở nên vắng vẻ hơn. Người qua lại vội vã, có người đi một mình, có người đi cùng bạn, có người đạp xe, cầm trên tay ly nước giấy, cũng có người chỉ đứng yên tại chỗ. Những dây leo xoắn xuýt phủ kín bức tường gạch, lá vàng lá đỏ rực rỡ nổi bật hẳn so với những tán cây trơ trọi trước cổng nhà.
Sau chuỗi chiến thắng, đội đua đã cho Diệp Tích Ngôn một kỳ nghỉ dài để cô có thời gian nghỉ ngơi.
Cô ở nhà vài ngày, đi dạo loanh quanh, dành thời gian cho ba mẹ, tụ tập bạn bè, tham gia đủ loại buổi tiệc... Khi Giang Tự bận rộn, cô cũng không chờ đợi vô ích, vẫn có rất nhiều việc để làm, chẳng khi nào thấy nhàm chán. Thỉnh thoảng cô cũng đến chỗ làm của Giang Tự mang đồ ăn, thức uống, ngồi cùng Giang Tự trên ghế dài hoặc đôi khi chỉ tình cờ đi ngang và gặp nhau.
Những ngày tháng như thế thật dễ chịu, cả hai đều thích thú. Không ai trong họ cảm thấy áp lực hay ràng buộc mà ngược lại, mọi thứ đều thoải mái và nhẹ nhàng.
Tình yêu là sự đồng hành và cùng nhau phát triển, hòa nhập vào cuộc sống của đối phương nhưng không hoàn toàn chiếm lấy nó.
Giang Tự thường xuyên mua hoa tặng Diệp Tích Ngôn, hoa hồng, dương cam cúc,... Không cố định một loại hoa nào cả, chỉ đơn giản là khi thấy một bó hoa đẹp, nghĩ đến người ấy, cảm thấy phù hợp thì liền mua về tặng.
Bác sĩ Giang vốn dĩ là người lãng mạn đến tận xương, tâm tư tỉ mỉ.
Khi cả hai có thời gian rảnh, họ cùng nhau đi du lịch khắp nơi, đến lâu đài Neuschwanstein, công viên quốc gia Saxon Switzerland, cây cầu quỷ... Họ khám phá từng địa điểm, đi xuyên qua những cánh rừng rậm rạp, băng qua những cây cầu treo dài, lắng nghe dòng nước êm đềm trôi, đứng trên cao nhìn xuống khung cảnh thiên nhiên và dòng người tấp nập.
Trên những con phố ở Berlin, họ thong dong dạo bước, tận hưởng phong vị nghệ thuật của thành phố.
Khi ghé vào một cửa hàng nhỏ tại Berlin, Diệp Tích Ngôn đã mua một đôi nhẫn. Kiểu dáng đơn giản, chất liệu không có gì đặc biệt, trông không hề đắt tiền nhưng lại vừa vặn với cả hai.
Giang Tự không ngại ngùng, thấy đối phương mua thì liền nhận lấy, đưa tay đeo nhẫn vào.
Diệp Tích Ngôn nói: "Trước tiên cứ mua tạm một đôi, sang năm đổi cái mới, lúc đó chọn kiểu dáng đẹp hơn."
Giang Tự chẳng để tâm, đáp lại: "Kiểu này cũng đẹp mà."
"Cũng tạm." Diệp Tích Ngôn thản nhiên nói, "Chấp nhận được."
Giang Tự bật cười: "Mắt em cao quá đấy."
Diệp Tích Ngôn ngước mắt lên, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt Giang Tự, nhìn đi nhìn lại hai lần rồi chậm rãi nói: "Đương nhiên rồi, thế nên mới chọn trúng bác sĩ Giang."
Giang Tự khẽ cười: "Thôi đi."
Diệp Tích Ngôn khẽ véo đầu ngón tay của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay mang theo cảm giác tê dại mơ hồ.
Mùa thu khép lại, những bông tuyết lại lất phất rơi xuống.
Tin tức từ trong nước truyền đến, mọi chuyện cuối cùng cũng đã khép lại. Toàn bộ nhóm của Trâu Hành Lĩnh đều bị điều tra triệt để, không một ai chạy thoát. Trong số đó, hai người bị kết án tử hình, bao gồm cả Trâu Hành Lĩnh. Một số bị án tù chung thân, một số lãnh án vô thời hạn, trong đó có Trương Hiền Minh. Kỷ Tồn Ngọc và Hoàng Thắng Quân lần lượt nhận mức án bảy năm và hai năm tù giam.
Bọn họ không bị xét xử cùng lúc mà lần lượt bị xử lý qua nhiều giai đoạn.
Ông Lưu gọi điện báo tin cho Giang Tự, giọng điệu không giấu nổi cảm xúc. Ông vừa vui mừng vì cuối cùng lũ sâu mọt cũng bị bắt, môi trường được làm trong sạch, vừa có chút cảm khái, cảm thấy con đường đã qua thật không dễ dàng, để kéo đổ bọn chúng là cả một quá trình đầy gian nan.
Giang Tự không đưa ra bình luận gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Những chuyện đó đã chẳng còn liên quan đến cô nữa, từ lâu cô đã thoát khỏi vòng xoáy ấy. Mọi vấn đề đều đã được giải quyết, chẳng còn gì đáng bận tâm thêm.
Khoảng thời gian đó, Nam Thành lại xảy ra một chuyện lớn khác.
Giang Đan Thành sụp đổ. Ông liên tiếp bị xử phạt, đầu tiên là nhận cảnh cáo vì hành vi cạnh tranh không lành mạnh trong kinh doanh, sau đó nội bộ công ty rơi vào khủng hoảng, chẳng bao lâu sau lại chịu một cú đánh mạnh về thương mại. Không rõ là do ông đắc tội ai rồi bị trả thù ác ý hay vì lý do gì khác, nhưng dù làm gì cũng gặp khó khăn chồng chất, thậm chí còn bị cơ quan chức năng triệu tập để nói chuyện.
Hạ Gia Nhu dò la được chút tin tức, nói với Giang Tự rằng dường như là do Giang Đan Thành tự chuốc lấy rắc rối. Ông vốn dĩ chẳng sạch sẽ gì, lại cứ thích tìm cách thể hiện bản thân, thế nên mới bị nhắm đến.
Những kẻ khó chịu với Giang Đan Thành không chỉ có một phía, đối thủ cạnh tranh của ông cũng không ít kẻ âm thầm ra tay. Ai cũng hận không thể đạp ông xuống tận đáy.
Bị tấn công từ cả hai phía, Giang Đan Thành liên tục chịu tổn thất nặng nề. Ban đầu còn tưởng mình có thể thoát thân nhưng cuối cùng cũng vô ích. Không lâu sau khi phán quyết được đưa ra, ông cũng bị điều tra, từ công ty đến cá nhân, thậm chí cả những vấn đề mờ ám không thể công khai, mọi mặt đều bị lật tẩy.
Nghe nói Trương Hiền Minh và đồng bọn dù có chết cũng muốn kéo ông xuống nước, đến phút cuối đã tố giác điều gì đó với phía trên khiến Giang Đan Thành bị lôi xuống theo.
Cụ thể là chuyện gì thì không ai biết rõ, vụ án không được xét xử công khai.
Giang Tự chẳng quan tâm đến những chuyện đó, thậm chí còn chẳng buồn hỏi một câu.
Thế nhưng, dù cô không muốn dính dáng thì vẫn có người trong nước tìm đến cô.
Bác cả của nhà họ Giang liên lạc với cô, mong cô ra tay giúp đỡ tìm cách cứu Giang Đan Thành ra ngoài.
Giang Tự thờ ơ, ngay trong lần đầu tiên ông ta gọi điện, cô đã thẳng tay chặn số, làm dứt khoát đến mức không còn chừa đường lui, thể hiện rõ lập trường của mình, trực tiếp dập tắt mọi hy vọng của họ.
Nghĩ lại thấy thật buồn cười. Cô chỉ là một bác sĩ có chút năng lực nghiên cứu chứ đâu phải nhân vật lớn trong phim truyền hình có thể thao túng cả hai giới hắc bạch. Làm sao cô có thể cứu nổi một người như Giang Đan Thành, luôn lẩn quẩn bên ranh giới pháp luật? Bác cả Giang đúng là hồ đồ, tưởng cô là vạn năng chắc. Xã hội này đã là xã hội pháp trị, thế mà ông ta vẫn còn ôm mộng mơ theo kiểu phim cảnh sát tội phạm, đúng là chẳng tỉnh táo chút nào.
Khoảng thời gian Giang Đan Thành bị điều tra, Giang Tự tập trung vào nghiên cứu, mỗi ngày chỉ đi lại giữa hai điểm, toàn tâm toàn ý vào công việc trong tay.
Cũng trong giai đoạn này, dự án mà cô tham gia có bước tiến và đột phá mới. Suốt nửa năm sau đó, cô hoàn toàn dốc sức vào dự án, không màng đến những chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm nghiên cứu.
Cuối năm đó, Lý Chính Minh kết hôn, anh gửi thiệp mời trước hai tháng.
Giang Tự vẫn tranh thủ thời gian trở về một chuyến, cùng Diệp Tích Ngôn mang quà và lời chúc phúc đến.
Hôn lễ của đôi trẻ diễn ra đơn giản, khách mời không nhiều lắm, chủ yếu là người thân và bạn bè thân thiết.
Ngoài Giang Tự và Diệp Tích Ngôn, chị em nhà họ Hạ cũng có mặt, cùng với một số người trong bệnh viện, ví dụ như La Như Kỳ.
Nhìn thấy hai người họ cùng xuất hiện, La Như Kỳ có chút kích động, thân thiết mà qua ngồi cùng bàn. Cô ấy vẫn như ngày nào, hoạt bát và thẳng thắn. Biết được mối quan hệ giữa họ, vừa gặp mặt, La Như Kỳ liền trêu ghẹo Diệp Tích Ngôn, hạ giọng nói nhỏ sau lưng Giang Tự:
"Tích Ngôn, em giấu kỹ quá đấy, ai cũng không biết."
Diệp Tích Ngôn không giải thích.
La Như Kỳ hỏi: "Hai người yêu nhau từ rất lâu rồi đúng không?"
Diệp Tích Ngôn giả bộ ngớ ngẩn để lảng tránh: "Cũng không lâu lắm đâu."
"Em cứ giả vờ đi," La Như Kỳ vạch trần nói, "Lúc trước chị Hạ đã nói hai người có gì đó mờ ám, tôi còn không tin, hóa ra là thật."
Diệp Tích Ngôn hứng thú: "Chị ấy nói gì?"
"Em với giáo sư Giang, hai người có chuyện với nhau." La Như Kỳ cười nói.
Thực ra trong đoàn không chỉ có chị Hạ nhận ra điều bất thường mà còn có những người khác. Chỉ là khi ấy chẳng ai tiện đoán bừa, càng không thể hỏi trực tiếp, thế nên chuyện đó cứ mãi không được nói ra.
Hai người họ lúc nào cũng dính nhau như sam, như hình với bóng, dù là người tinh ý một chút cũng có thể cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi tham dự hôn lễ, trên đường rời đi, Diệp Tích Ngôn thẳng thắn hỏi Giang Tự:
"Sau này chúng ta có thể kết hôn không?"
Giang Tự nghiêng đầu nhìn cô, "Chị sao cũng được, tùy em."
Cả hai đều mang quốc tịch Trung Quốc, dù đang ở Đức nhưng sau này cũng không có ý định đổi quốc tịch. Xét theo tình hình hiện tại trong nước, cộng đồng số ít người về giới tính vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Trong vòng ba đến năm năm tới, khả năng hợp pháp hóa vẫn chưa có hy vọng. Tuy nhiên, về lâu dài vẫn có thể chờ đợi một tương lai khả quan, bởi hiện nay tư tưởng xã hội cũng đã cởi mở hơn, môi trường chung cũng không còn quá khắc nghiệt như trước. Nếu lạc quan mà nói, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.
Diệp Tích Ngôn nói: "Em muốn kết hôn."
Giang Tự khẽ ừm một tiếng.
"Chúng ta có thể tổ chức một hôn lễ, thiếu một giấy chứng nhận cũng không sao. Đến khi nào hợp pháp rồi thì đi đăng ký sau, không vội. Bây giờ cứ làm cho đầy đủ nghi thức trước đã, chị thấy sao?"
"Có thể."
Diệp Tích Ngôn mỉm cười, nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp, nói: "Đến lúc đó mình về nước tổ chức tiệc cưới, mời tất cả những người quen biết đến, phải thật long trọng."
Giang Tự hỏi: "Tổ chức ở đâu?"
Diệp Tích Ngôn đáp: "Nhà em, hoặc là khách sạn, đâu cũng được."
Giang Tự vén một lọn tóc rơi trước trán cô, nói: "Người quen nhiều quá, sợ không đủ chỗ ngồi."
"Vậy thì thuê chỗ rộng hơn, bao một hòn đảo nhỏ, hoặc là khu nghỉ dưỡng trên núi."
Mới bàn bạc xong mà cô đã tính đến chuyện kết hôn rồi, đúng là quá sốt sắng.
Nhưng nghĩ lại, lên kế hoạch trước cũng không phải là chuyện xấu, dù sao cũng sẽ có ngày đó.
Diệp Tích Ngôn lải nhải mãi không dứt.
Trở về biệt thự nhỏ, cô lại tiếp tục quấn lấy Giang Tự, vừa nói vừa hành động, ôm lấy Giang Tự kéo vào phòng tắm. Vừa bước vào đã đỡ lấy eo Giang Tự bế bổng lên, vùi đầu vào hõm xương quai xanh của cô.
Lúc này trời đã rất khuya, nửa đêm về sáng, khu biệt thự yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Sau một ngày bận rộn tham dự hôn lễ, Giang Tự thực sự mệt mỏi, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Hai người ở trong phòng tắm suốt hơn một tiếng, đến khi ra ngoài, cả hai chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Trời lạnh, Diệp Tích Ngôn ôm lấy Giang Tự kéo lên giường rúc vào chăn. Giang Tự khẽ véo vành tai cô, cúi xuống hôn lên khóe môi cô, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai:
"Tắt đèn đi..."
Diệp Tích Ngôn ngoan ngoãn vươn tay tắt đèn.
Màn đêm tĩnh mịch, bóng tối bao trùm cả căn phòng, chỉ còn lại những đường nét mờ ảo ẩn hiện trong không gian u tối.
Tối nay bầu trời có trăng, tròn trĩnh, trắng muốt và đẹp đẽ. Nhưng ánh trăng không quá sáng, chỉ dịu dàng rọi xuống cửa sổ mà không thể len lỏi vào trong phòng.
Một lúc lâu sau, Diệp Tích Ngôn nằm úp lên ngực Giang Tự, cuộn tròn trong lòng cô.
Trong ổ chăn thật ấm áp, thân thể hai người cũng nóng ran.
Cả hai im lặng, lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ của đối phương, ôm nhau chặt không hề cử động.
Khi đã bình tĩnh lại, Diệp Tích Ngôn lại khẽ chạm lên môi Giang Tự, hôn cô, yêu cô.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng cũng giống như tất cả đã xảy ra, mọi thứ vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Năm đó Giang Tự tặng Diệp Tích Ngôn một chiếc xe cổ, tốn không ít công sức mới mua được. Vì chiếc xe này cô đã nhờ vả đủ mối quan hệ, chạy vạy khắp nơi.
Nhận được món quà, Diệp Tích Ngôn vui đến ngẩn người, không dám tin vào mắt mình, cứ ngỡ bản thân nhìn nhầm. Mãi một lúc lâu sau mới chắc chắn đó là thật.
Cô sững sờ đứng đó, quá yêu thích chiếc xe này đến mức chẳng biết phản ứng thế nào. Cuối cùng, vẫn là Trần Giang Triều và mọi người đẩy cô lên phía trước, vây quanh cô mà trêu chọc.
Trên ghế lái của chiếc xe cổ có một tấm thiệp, nét chữ quen thuộc không thể nhầm lẫn.
Đó là dòng chữ do chính tay Giang Tự viết.
"Lại thêm một năm nữa, chúc em mỗi năm đều bình an."