Tái Độ Xuân Quang - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 25

Mặt trời gay gắt tỏa ánh nắng chói chang. Hiện giờ là khoảng thời gian nóng nhất trong ngày. Những cây dương ven đường đã bị thiêu đốt suốt cả buổi sáng, lá cây bóng nhẫy như được bôi dầu, vỏ cây xù xì, xám trắng trông khô cằn như mất hết sức sống. Lớp đất xung quanh gốc cây cũng khô cứng, nứt nẻ và cằn cỗi.

Khung cảnh xung quanh là một biển cây xanh bạt ngàn, kéo dài từ đỉnh núi này đến núi khác. Con đường uốn lượn giữa biển cây như một dải lụa mềm mại trôi nổi trên mặt sóng, kéo dài, ngoằn ngoèo biến mất về phía bên kia núi.

Gió thổi tới mang theo hơi mát dịu dàng xen lẫn mùi ngai ngái của đất núi và cây cối. Dưới bóng cây, Diệp Tích Ngôn uống một hơi hết nửa chai nước, cảm nhận sự thanh mát tràn qua cổ họng.

Tô Bạch đang trò chuyện không ngừng với La Như Kỳ, họ bàn bạc về kế hoạch tối nay.

Giang Tự không có mặt ở đây. Cô ấy đã lấy nước xong và trở về xe để nghỉ ngơi. Tối qua ngủ không ngon nên giờ tranh thủ chợp mắt.

Một người trong đội đến phát bánh mì nhỏ để mọi người lót dạ và hỏi Diệp Tích Ngôn khi nào đoàn xe có thể đến điểm dừng chân tối nay.

Cô không ăn bánh mì, hờ hững trả lời: "Khoảng bảy, tám giờ."

Người đó thở dài: "Xa vậy sao? Tôi cứ tưởng sắp tới rồi."

Diệp Tích Ngôn giải thích: "Phải đi vòng thêm một đoạn nữa."

Câu trả lời không khiến người đó bớt thất vọng.

Thời tiết nóng bức, ngồi trong xe quá lâu khiến ai cũng cảm thấy khó chịu. Để tiết kiệm nhiên liệu nên điều hòa không được bật liên tục. Gió mùa hè mang theo hơi nóng oi bức. Đám mồ hôi ướt nhẹp từ quần áo dính vào da thịt khiến mọi người bức bối, bực bội.

Không muốn lãng phí thời gian, Diệp Tích Ngôn mang chai nước lên xe và quyết định nghỉ ngơi chốc lát.

Trong xe chỉ có Giang Tự. Cô ấy đang nằm trên chiếc giường trước đây cả hai từng dùng chung. Không muốn làm phiền, Diệp Tích Ngôn nhẹ nhàng bước vào, cô đóng cửa lại và nằm xuống một chiếc giường khác.

Không khí trong xe mát mẻ hơn nhiều so với trong xe Jeep. Điều hòa chạy êm ru mang lại cảm giác dễ chịu.

Bên ngoài, mọi người đều rất ý tứ, không ai lớn tiếng hay đến gần. Tất cả giữ trật tự để không làm phiền những người đang nghỉ ngơi.

Lúc Diệp Tích Ngôn tỉnh dậy, người đánh thức cô là Giang Tự.

Cô ấy nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Tích Ngôn. Vừa mở mắt, cô thấy Giang Tự đang đứng trước mặt mình. Trong thoáng chốc cô hơi ngơ ngác, nhận ra mình đã ngủ gần nửa tiếng mà cứ ngỡ chỉ chợp mắt vài phút.

Giang Tự đưa cho cô một tờ khăn giấy ướt và nhắc: "Lau mặt cho tỉnh táo."

Diệp Tích Ngôn ngồi dậy xoay xoay cổ để thư giãn. Cô thuận miệng hỏi: "Chị không ngủ sao?"

Giang Tự đưa thêm một chai nước cho cô, trả lời: "Ánh sáng quá chói, chị không ngủ được."

Chai nước là nước muối nhạt, có tác dụng giải nhiệt.

Diệp Tích Ngôn cầm lấy, vừa nhìn chai nước vừa ngạc nhiên hỏi: "Đây là gì?"

Giang Tự nhắc nhở: "Uống đi, giúp hạ nhiệt. Trưởng đoàn vừa gọi em, bảo là chuẩn bị đi tiếp."

Diệp Tích Ngôn gật đầu, cô mang cả hai chai nước xuống xe.

Bên ngoài, Hà Anh Chính cùng những người khác đã đợi sẵn. Thấy cô, anh vẫy tay gọi: "Lại đây, bàn chút chuyện."

Hôm nay đoàn xe chạy một quãng đường dài. Và theo tính toán, cần phải đổ xăng trong ngày nếu không sẽ gặp rắc rối vào sáng mai. Ngoài ra, một thành viên trong đoàn – Tiểu Trần bị đau bụng, có lẽ do ăn nhầm thứ gì đó. Người này cần được nghỉ ngơi và ai đó phải thay cô ấy lái xe tải.

Hà Anh Chính đề xuất để Thiệu Vân Phong dẫn đoàn vì anh ấy quen đường. Còn Diệp Tích Ngôn vì kỹ năng lái xe ổn định sẽ tạm thay Tiểu Trần lái xe tải.

Diệp Tích Ngôn đồng ý ngay lập tức: "Được, cứ thế đi."

Hà Anh Chính giơ ngón tay cái: "Vậy xong nhé. Cô cẩn thận một chút, sáng mai đổi lại là được."

Thiệu Vân Phong cười hề hề: "Tích Ngôn hào phóng quá! Yên tâm, tôi sẽ lái cẩn thận, tối nay trả lại xe nguyên vẹn."

Tiểu Trần được La Như Kỳ chăm sóc, cả hai lên xe nghỉ.

Đoàn xe rời khỏi rừng dương sau hơn nửa tiếng. Con đường phía trước ngày càng hiểm trở khi tiến vào vùng núi cao giữa ranh giới tỉnh và Quý Châu.

Những dãy núi trùng điệp kéo dài vô tận. Đoàn xe nhỏ bé len lỏi giữa thiên nhiên rộng lớn tựa như một hạt cát giữa đại dương mênh mông, khiến lòng người không khỏi cảm thán.

Lần cuối cùng Diệp Tích Ngôn đến Quý Châu là 5 năm trước khi cô đi cùng anh cả Diệp để đầu tư vào một dự án năng lượng mới. Khi ấy cô chỉ mới 21 tuổi, tính tình bồng bột, chẳng mấy bận tâm đến công việc. Ở Quý Châu, cô chẳng làm được gì ra hồn, mọi chuyện đều do anh cả cô gánh vác. Sau khi trở về cô bị cha mình mắng té tát một trận.

Những cảm xúc khi đó giờ đây đã phai nhạt, chỉ còn đọng lại vài mảng ký ức mờ nhạt.

Nhưng có những ký ức sâu hơn, rõ nét hơn: năm 19 tuổi, cô đã từng lái xe đua trên những con đường đất đầy ổ gà của Quý Châu, tụ tập cùng một nhóm bạn thích mạo hiểm. Họ phóng xe điên cuồng, phá hỏng không ít chiếc xe đua.

Xa hơn nữa, khi còn nhỏ cô từng đến Quý Châu cùng mẹ. Lúc ấy nơi đây chưa có nhiều đường giao thông, chỉ việc lái xe vào tỉnh đã là một thử thách lớn.

Ngày ấy, Quý Châu là một vùng nghèo khó, hoang sơ, không nhà cao tầng, không đường sá. Cả vùng như bị những ngọn núi cô lập. Nhưng giờ đây Quý Châu đã khác hẳn. Những con đường hiện đại nối dài, các thành phố phát triển, những tòa nhà cao tầng mọc lên từ đất, GDP tăng trưởng liên tục và ngành du lịch đang bùng nổ mạnh mẽ. Hình ảnh "nơi vùng sâu vùng xa" đã dần trở thành dĩ vãng.

Trời dần ngả chiều, ánh nắng dịu đi.

Đoàn xe năm chiếc như một con cá dài với hoa văn loang lổ nhẹ nhàng bơi qua những cánh rừng xanh ngắt và vùng đất vàng nâu. Họ di chuyển không quá nhanh, dừng lại ở một thị trấn nhỏ để đổ đầy xăng rồi tiếp tục hành trình. Cuối cùng khi trời gần tối, họ cũng đến được điểm dừng chân trong ngày.

Đó là một bãi đất trống bên ngoài rừng thông xa làng mạc, chẳng gần phố thị.

Bầu trời trong vắt không một gợn mây.

Thiệu Vân Phong phụ trách ổn định đội hình, La Như Kỳ đi từng xe kiểm tra tình trạng sức khỏe của mọi người, còn Tề Tam và những người khác nhóm lửa để chuẩn bị bữa tối.

Diệp Tích Ngôn như thường lệ kiểm tra lại các xe trong đoàn sau đó lên xe xem tình hình của Tiểu Trần.

Tiểu Trần đã khá hơn nhiều, đang trò chuyện cùng Giang Tự.

Giang Tự đã tiêm bổ sung glucose và nước muối cho cô gái. Giờ đây, Tiểu Trần trông vui tươi, hoạt bát, chẳng còn đau bụng nữa.

Thấy Diệp Tích Ngôn lên xe, Tiểu Trần tươi cười chào hỏi và cảm ơn cô.

"Không cần khách sáo." Diệp Tích Ngôn đáp, giọng nhẹ nhàng hỏi thêm, "Bây giờ ổn hơn chưa?"

Tiểu Trần nở nụ cười, "Có giáo sư Giang ở đây thì chắc chắn không sao rồi."

Diệp Tích Ngôn nhìn Giang Tự, khẽ nói: "Vất vả rồi."

Giang Tự không đáp lời, chỉ lặng lẽ đưa cho cô một cốc nước muối nhạt đã pha sẵn.

Hai người chưa kịp nói thêm gì thì Tô Bạch và mấy người nữa đã lên xe, muốn hỏi thăm tình hình của Tiểu Trần.

Sau khi mặt trời lặn, trời tối nhanh.

Trên bãi đất trống, hai chiếc đèn lớn được dựng lên để chiếu sáng.

Đoàn xe đã vào sâu trong vùng núi, chính thức bước vào địa phận Quý Châu.

Ở nơi này không có làng xóm hay thị trấn gần kề, sóng điện thoại rất yếu, mạng internet gần như không thể sử dụng. Dù vẫn có thể gọi điện thoại nhưng tín hiệu không ổn định.

Một số người leo lên gò đất cao để hóng gió đêm và trò chuyện linh tinh, một số khác ngồi xem phim đã tải sẵn từ trước.

Hà Anh Chính gọi Diệp Tích Ngôn và vài người nữa xuống xe dạo chơi, hóng gió để tiết kiệm điện.

Diệp Tích Ngôn tìm một chỗ ít người, dưới ánh sáng từ đèn ngồi xuống và mở chai nước mà Giang Tự đã đưa hồi chiều.

Lúc này, cô mới nhận ra nắp chai đã được mở từ trước và nước bên trong có một chút vị khác biệt.

Giang Tự ngồi bên trái cô, ánh mắt cụp xuống không nhìn ai.

Diệp Tích Ngôn nghiêng người, nói: "Cảm ơn nhé."

Giang Tự hất nhẹ tóc ra sau, trả lời ngắn gọn: "Không sao đâu."

Đêm ở vùng núi còn dễ chịu hơn lúc họ ở Miêu Trại. Nhiệt độ hạ nhanh, không khí bớt khô, những cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua mang lại cảm giác thoải mái.

Đến hơn 10 giờ, gió trở nên mát dịu, không còn chút hơi nóng nào.

Lúc này, mọi người vừa ăn xong, ai cần vệ sinh thì vệ sinh, ai cần nghỉ ngơi thì lên xe.

Thiệu Vân Phong kiểm tra lại số người, cao giọng dặn dò: "Sắp xếp nghỉ ngơi đi mọi người! Đến 11 giờ tất cả lên xe, không ai được lang thang bên ngoài. Không được thức khuya, mai còn việc phải làm. Đừng tự ý rời khỏi đoàn, có chuyện gì thì báo ngay, tín hiệu điện thoại kém quá thì cứ gọi to một tiếng là được!"

Diệp Tích Ngôn không vội lên xe, cô vẫn ngồi ngoài tận hưởng gió đêm.

La Như Kỳ và Tô Bạch đã lên xe, rủ rê cả Tiểu Trần cùng chơi bài.

Giang Tự vẫn ở bãi đất trống, tay cầm máy tính bảng làm gì đó.

Diệp Tích Ngôn bước lại gần chăm chú quan sát một lúc lâu.

Trên màn hình là những tài liệu y học, đối với cô mà nói, chúng chẳng khác gì thiên thư.

Cảm nhận được sự hiện diện của Diệp Tích Ngôn, Giang Tự không ngẩng lên, chỉ hỏi: "Đứng lâu không mỏi à?"

Diệp Tích Ngôn cố tình đáp: "Không mỏi."

Nói rồi cô tiện tay lấy một chiếc ghế gấp ngồi xuống cạnh Giang Tự.

Không gian yên tĩnh, cả hai ngồi gần nhau, cảm giác có chút ngột ngạt.

Giang Tự tiếp tục ghi chú trên máy tính bảng, hạ giọng nhắc nhở: "Đừng ngồi sát thế, nóng..."

Diệp Tích Ngôn không dịch chuyển, cầm lấy chiếc quạt nhỏ không biết của ai để quạt, cô chỉ quạt về phía Giang Tự, chẳng quạt cho mình.

Giang Tự cũng không phản đối, để mặc cô làm theo ý mình.

Một lúc lâu sau khi đã hoàn thành việc ghi chú, Giang Tự đột nhiên hỏi: "Lái xe cả ngày rồi, có mệt không?"

Cô vẫn cúi đầu, ánh mắt không rời khỏi máy tính bảng.

Diệp Tích Ngôn không phiền lòng trước thái độ nửa làm việc, nửa trò chuyện của Giang Tự. Cô đổi tay quạt, trả lời: "Không sao. Mệt thì có thể nghỉ ngơi mà."

Giang Tự khẽ gật đầu: "Vậy lát nữa ngủ sớm đi."

"Biết rồi." Diệp Tích Ngôn đáp.

Giang Tự lại tiếp tục với công việc của mình.

Diệp Tích Ngôn hỏi: "Công việc à?"

"Không."

"Thế là gì?"

"Tạp chí y học."

Diệp Tích Ngôn nhướng mày: "Thế là đang học?"

Giang Tự gật đầu, "Cũng không hẳn."

"Ồ."

Trong khi trò chuyện, hai người ngày càng ngồi sát lại gần, đến mức cánh tay của Diệp Tích Ngôn đã chạm vào Giang Tự.

Thời tiết hôm nay thực sự bức bối, chỉ cần không ngồi dưới máy điều hòa, chỉ cần hơi chạm vào nhau thôi cũng đủ khiến người ta nóng bừng.

Giang Tự dùng đầu bút chạm nhẹ lên khuỷu tay Diệp Tích Ngôn, ý nhắc nhở cô giữ khoảng cách. Đáng tiếc, Diệp Tích Ngôn như không hề nhận ra, chẳng những không lùi lại mà còn quạt mạnh hơn. Giang Tự không có thời gian để ý đến cô, đành tập trung vào việc đọc tạp chí điện tử.

Trong xe di động, La Như Kỳ và mấy người khác đang chơi bài, tiếng cười đùa vọng ra bên ngoài.

Ngoài khu đất trống này, xung quanh đều im lặng.

Làn gió nhẹ mang theo mùi nhựa thông từ rừng cây xung quanh, thoang thoảng như ru ngủ khiến người ta cảm thấy mơ màng.

Diệp Tích Ngôn không làm phiền Giang Tự nữa. Đợi khi cô ấy đọc xong mới lên tiếng hỏi: "Tại sao chị tham gia hoạt động lần này?"

Giang Tự gắn cây bút vào bìa máy tính bảng, liếc mắt nhìn Diệp Tích Ngôn rồi đáp: "Làm việc mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút. Còn em?"

Diệp Tích Ngôn trả lời: "Về nước nghỉ ngơi, ngắm cảnh."

"Rồi em tham gia hoạt động từ thiện này?"

"Không phải."

Giang Tự đứng lên.

Diệp Tích Ngôn bước theo sau, giải thích: "Tình cờ nhận được lời mời của ban tổ chức, không có việc gì làm nên đến thôi."

Giang Tự hỏi: "Ban đầu định đi đâu?"

"Chưa nghĩ tới, định về Nam Thành rồi tính tiếp."

Phía bên kia xe di động, Thiệu Vân Phong gọi cả hai người quay về xe.

Diệp Tích Ngôn đang định nói gì thêm nhưng bị cắt ngang đành im lặng.

Hai người lần lượt lên xe.

Trong xe, La Như Kỳ và mọi người đã dọn dẹp xong, năm người chen chúc trên một chiếc giường.

Thấy hai người quay lại, chị Hạ lên tiếng trước: "Tích Ngôn, Giang giáo sư, về rồi à."

Tô Bạch cũng gọi tên Giang Tự.

Chị Hạ từ trên giường bước xuống, cười nói: "Hai người ngồi ngoài đó lâu thật đấy, vừa rồi còn định ra gọi vào."

Giang Tự đặt máy tính bảng lên giường, không trả lời.

Diệp Tích Ngôn giải thích: "Ngoài kia gió lớn dễ chịu hơn."

Trong xe vẫn chưa bật điều hòa, chỉ mở cửa sổ nên ngột ngạt hơn bên ngoài.

Chị Hạ chỉ tìm chuyện để nói, không định hỏi thêm. Dù biết hai người ngồi ngoài đó chắc không chỉ để hóng gió, cô cũng không xen vào.

Sau khi đóng kín cửa sổ và cửa xe, bật điều hòa ở nhiệt độ phù hợp, chị Hạ là người đầu tiên đi rửa mặt.

Mọi người trên xe lần lượt thu xếp.

Tô Bạch và Thi Nhu mang theo đồ dùng cá nhân, nhìn qua cũng biết họ dự định ở lại xe thêm vài đêm.

Diệp Tích Ngôn không tranh giành, chờ mọi người rửa xong mới đến lượt mình.

Tô Bạch sau khi rửa mặt xong thì chia sẻ mặt nạ và đồ dưỡng da mang theo. Cô ấy đưa hai miếng cho Giang Tự và một miếng cho Diệp Tích Ngôn.

Tô Bạch rất hào phóng, những món này không rẻ, một miếng mặt nạ cũng cả trăm nghìn nhưng cô phát tay không chút do dự.

Diệp Tích Ngôn không thiếu mấy thứ này nhưng cũng không muốn từ chối công khai, đành nhận lấy và nói cảm ơn qua loa.

Giang Tự vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, không quá thân thiện cũng không lạnh lùng.

Tô Bạch vừa vỗ nước lên mặt vừa dịu dàng nói: "Mặt nạ này dùng được lắm, rửa mặt xong các chị thử xem. Em mang cả hộp ra đây, mai lấy thêm cho."

Cô ấy khéo léo, nói năng vừa phải tạo cảm giác thoải mái.

Chị Hạ thích kiểu người thẳng thắn, cười nói: "Vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa, cảm ơn Tô tiểu thư nhé."

Tô Bạch đáp: "Toàn bạn bè với nhau mà."

Nghe những lời qua lại giữa mọi người, Diệp Tích Ngôn ngồi im lặng như một cái bình. Đợi mọi người rửa mặt xong cô mới đi.

Giang Tự cũng theo sau.

Hai người chen chúc trong góc nhỏ để rửa mặt.

La Như Kỳ và chị Hạ cùng nhau lắp chiếc sofa thành giường.

Tô Bạch đang giúp thì hỏi: "Tối nay phân giường thế nào?"

Vì Tô Bạch và Thi Nhu mới tới, La Như Kỳ không nghĩ ngợi nhiều, nói ngay: "Các cô muốn ngủ đâu cũng được, ở với tôi hay chị Hạ, hoặc hai người chung một giường đều thoải mái."

Tô Bạch hỏi: "Ngủ giường nào cũng được à?"

La Như Kỳ gật đầu: "Được chứ, chúng tôi không quan trọng."

Tô Bạch nhìn quanh một lượt.

Giường đơn đã bị Tiểu Trần chiếm, ba giường đôi còn lại đều trống.

Cô đặt điện thoại của mình lên một chiếc giường, nói: "Vậy tôi ngủ ở đây."

Đúng là chiếc giường mà Diệp Tích Ngôn và Giang Tự thường ngủ.

La Như Kỳ hơi ngỡ ngàng, không ngờ Tô Bạch lại chọn như vậy, thoáng do dự nhìn về phía hai người vẫn đang rửa mặt.

Diệp Tích Ngôn quay đầu nhìn, thấy Tô Bạch chọn chiếc giường mình ngủ, tưởng cô ấy muốn cô và Giang Tự nhường nên cũng không để ý lắm, tỏ ý đồng ý.

Giang Tự vẫn im lặng, tiếp tục rửa mặt.

Thấy cả hai không phản đối, La Như Kỳ cũng không tiện nói gì thêm, chỉ mỉm cười nói với Tô Bạch: "Được, không vấn đề gì."

Tô Bạch cảm ơn.

La Như Kỳ xua tay: "Cảm ơn gì chứ, chỉ là một cái giường thôi mà."

Nhưng ngay sau đó, Tô Bạch nói: "A Nhu muốn ngủ sofa, vậy tối nay tôi ngủ chung với giáo sư Giang nhé. Làm phiền chị rồi."

Lời vừa dứt, không khí trong xe bỗng chùng xuống.

La Như Kỳ không kịp phản ứng, không hiểu sao lại liên quan đến chuyện Thi Nhu muốn ngủ sofa. Trước đó Thi Nhu đã nói gì vậy?

Diệp Tích Ngôn lau mặt, không thèm lau khô nước mà ngẩng đầu lên.

Giang Tự vẫn im lặng.

Người được nhắc đến là Thi Nhu lại là người phản ứng bình thường nhất. Cô ấy hơi ngại ngùng, vội vàng giải thích: "Tôi thấy sofa mềm hơn, muốn ngủ ở đây, được không?"

La Như Kỳ hơi lúng túng nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Chị Hạ không nhạy cảm với tình huống này, không can dự.

Tưởng mọi chuyện đã xong, Tô Bạch đặt đồ đạc lên giường định ngồi xuống thì Diệp Tích Ngôn bất ngờ lên tiếng: "Tôi muốn ngủ ở đây."

Cô còn cố ý nhìn thẳng vào Tô Bạch, nhấn mạnh lại: "Tôi ngủ chiếc giường này."

Bình Luận (0)
Comment