Tái Độ Xuân Quang - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 43

Giang Tự cùng Hà Anh Chính và nhóm đồng hành đến trường để thực hiện khảo sát thực địa, một phần trong kế hoạch buổi sáng.

Hoạt động quyên góp lần này không chỉ là hình thức kêu gọi qua mạng mà là một chương trình hỗ trợ chi tiết và lâu dài. Đội ngũ đã lên kế hoạch cụ thể từ việc phân bổ nguồn vốn, cách thức giúp đỡ đến từng địa điểm, từng cá nhân. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị kỹ càng.

Tối hôm qua thông báo sắp xếp nhân sự đã được gửi trong nhóm. Tên Giang Tự không nằm trong danh sách này, vốn dĩ cô không cần tham gia nhiệm vụ lần này.

Diệp Tích Ngôn không biết chuyện này. Nghe chị Hạ giải thích, cô chỉ nghĩ Giang Tự được cử đi nên không để tâm nhiều. Cô hiểu rõ, nhận lấy phần bữa sáng rồi phân phát cho mọi người, giữ lại hai ly sữa đậu nành và ba chiếc bánh bao cho mình, phần còn lại để Herbert và các đồng đội tự chia nhau.

Herbert không quen ăn đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc, không thích đồ dầu mỡ, chỉ lấy một chiếc bánh nhân rau. Charles lại có vẻ rất thích, ăn nhiều nhất. Chu Diên và Trần Giang Triều thì không gặp khó khăn gì với chuyện ăn uống, cả hai từng sống lâu năm ở trong nước, dù ra nước ngoài cũng giữ được nhiều thói quen. Vì vậy việc thay đổi tạm thời không thành vấn đề với họ.

Thấy Diệp Tích Ngôn giữ hai ly sữa đậu nành, Chu Diên thuận miệng hỏi:

"Uống hết nổi không?"

Diệp Tích Ngôn thản nhiên gật đầu, giữ chặt cả hai ly. Cô uống một ly để dành một ly. Dù sao cũng là do bác sĩ Giang mua, không thể lãng phí. Uống không hết bây giờ thì để sau uống như nước lọc.

Sáng nay còn nhiều việc phải làm. Thiệu Vân Phong không thể ở lại khách sạn lâu, ăn sáng xong liền giao bốn người của đội đua xe cho Diệp Tích Ngôn nhờ cô chăm sóc một chút.

Diệp Tích Ngôn không từ chối, nhận lời.

Không có người ngoài xen vào, bạn bè với nhau thoải mái hơn, không cần giữ hình thức cũng chẳng cần khách sáo.

Vì mệt mỏi sau chặng đường dài đêm qua, Chu Diên và các đồng đội lên lầu nghỉ ngơi hai, ba tiếng. Diệp Tích Ngôn tất nhiên không ở yên cùng họ. Nhân cơ hội cô đến trường để xem tình hình.

Trường học chỉ cách khách sạn hơn hai mươi mét, đi bộ vài phút là tới.

Trấn Đại Nhạn chỉ có một con phố chính với ba ngã rẽ, một con đường lớn hình vòng tròn bao quanh. Các cơ sở như trạm y tế, ngân hàng, trường học và trụ sở chính quyền đều gần nhau.

Cảnh vật nơi đây thật giản dị. Khắp khu vực không có tòa nhà nào quá cao, chủ yếu là những ngôi nhà ba tầng nhỏ hoặc thấp hơn, lợp ngói xanh, tường đất. Một số cửa hàng không treo biển hiệu, chỉ đặt một tấm bảng nhỏ trước cửa ghi "Quán xx" hoặc "Tiệm xx". Có những nơi thậm chí không có gì để nhận diện, người ngoài đến còn không biết bên trong bán gì.

Ngôi trường cũng đơn sơ không kém. Cổng chính treo tấm bảng "Trường Trung Tâm Trấn Đại Nhạn" với lớp sơn bong tróc. Không có màn hình điện tử giới thiệu, chỉ là một tấm bảng cũ kỹ. Phía trên treo một khẩu hiệu bạc màu: "Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu" (Tạm dịch là "Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra đường ấy; Biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công".)

Dù vậy, trường vẫn có một bác bảo vệ lớn tuổi khoảng hơn năm mươi.

Trước khi vào trường, Diệp Tích Ngôn lịch sự chào bác bảo vệ bằng tiếng phổ thông, giải thích rằng mình thuộc đoàn công tác từ thiện và hỏi Giang Tự đang ở đâu.

Bác bảo vệ không hiểu rõ tiếng phổ thông, hỏi đi hỏi lại bằng giọng lớn, mãi mới hiểu cô muốn làm gì liền nhanh chóng cho vào.

Giang Tự và mọi người đang ở trong văn phòng hiệu trưởng nằm trên tầng hai của tòa nhà dạy học đối diện cổng chính.

Trường Trung Tâm Trấn Đại Nhạn bao gồm cả tiểu học và trung học. Ba dãy nhà học nằm liền nhau theo hình chữ Z, trong đó hai dãy lớn hơn thuộc khu trung học, còn dãy nhỏ hơn, xuống cấp hơn là khu tiểu học.

Trường có một nhà ăn đơn sơ đối diện khu tiểu học và một khu nội trú nghèo nàn với các phòng lợp mái ngói, tường bằng đất đá. Mỗi phòng có giường tầng gỗ đủ để chứa khoảng hai mươi học sinh.

Cảnh vật thật nhỏ bé, chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy hết.

Diệp Tích Ngôn quan sát một lượt rồi đi lên tầng hai, vòng qua hành lang để đến văn phòng hiệu trưởng nằm ở góc cuối.

Cánh cửa văn phòng mở hé. Bên trong là một căn phòng nhỏ, mọi người đều ngồi ở đó. Giang Tự ngồi đối diện hiệu trưởng, bên cạnh có một chiếc ghế trống.

Mọi người đang bàn thảo kế hoạch.

Diệp Tích Ngôn lịch sự gõ cửa nhẹ, sau đó bước vào, định ngồi vào chiếc ghế trống.

Giang Tự nghiêng đầu nhìn cô rồi dừng ánh mắt ở ly sữa đậu nành cô mang theo nhưng không nói gì.

Hà Anh Chính giới thiệu cô với hiệu trưởng: "Đây là hiệu trưởng Lưu."

Diệp Tích Ngôn bắt tay: "Chào thầy Lưu."

Sau khi làm quen, cô ngồi xuống tỏ ra ngay ngắn, nghiêm chỉnh.

Hiệu trưởng Lưu là một người hòa nhã, gương mặt luôn giữ nụ cười thân thiện. Vừa trao đổi ý kiến với đoàn ông vừa đích thân pha trà, cẩn thận rót từng ly cho mọi người.

Tình hình của trường học đã được trình bày chi tiết dưới dạng văn bản gửi đến ban tổ chức chương trình từ thiện. Cuộc trao đổi hiện tại chủ yếu nhằm làm rõ thêm các vấn đề cụ thể để có thể điều chỉnh kế hoạch cho phù hợp.

Diệp Tích Ngôn không rành về những chuyện này nên chỉ có thể lắng nghe. Người phụ trách chính là Giang Tự. Cô ấy quả thực rất xuất sắc, mọi khía cạnh đều phân tích kỹ càng, rõ ràng, chứng tỏ đã nghiên cứu rất kỹ trước đó.

Hoạt động hỗ trợ lần này tập trung vào bốn lĩnh vực chính. Thứ nhất, sửa chữa và xây mới khu ký túc xá cho học sinh. Thứ hai, xây dựng thư viện. Thứ ba, hỗ trợ tài chính để các học sinh có hoàn cảnh khó khăn tiếp tục việc học. Thứ tư, cung cấp thiết bị giảng dạy nhằm cải thiện điều kiện giáo dục.

Sự bất bình đẳng về môi trường và tài nguyên là một trong những nguyên nhân lớn gây ra sự tụt hậu trong giáo dục. Những gì nhóm có thể làm là thay đổi các điều kiện cơ bản này, giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.

Giang Tự và hiệu trưởng Lưu trao đổi rất lâu, đôi lúc cũng thảo luận thêm với hiệu trưởng Hồ. Quá trình bàn bạc diễn ra khá thuận lợi, không có bất kỳ bất đồng nào.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến gần trưa mới kết thúc. Cuối cùng hiệu trưởng Lưu đứng dậy lần lượt bắt tay mọi người, hơi ngại ngùng nói:

"Hôm qua tôi không kịp về để tiếp đón mọi người, thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Hiệu trưởng Lưu không phải người địa phương, cũng không phải người Quý Châu. Ông đến từ Cống Thị, một thành phố ở Nam Thành, từng là giáo viên tình nguyện tại đây và quyết định ở lại gắn bó lâu dài.

Vì mọi người đã tập trung đầy đủ, buổi trưa không thể không cùng ăn một bữa. Hiệu trưởng Lưu mời cả đoàn đến nhà ông dùng cơm, nói rằng ông đã đặc biệt chuẩn bị bữa ăn này.

Nhà ông nằm ngay trong khuôn viên trường, ở tòa nhà gạch cũ gần khu dạy học của trung học, đối diện với nhà của hiệu trưởng Hồ. Phần lớn giáo viên trong trường đều ở trong khu nhà gạch này, gọi là "khu tập thể giáo viên."

Diệp Tích Ngôn bước theo sau Giang Tự, hoàn toàn quên mất Chu Diên và nhóm bạn vẫn đang nghỉ ngơi tại khách sạn. Đi được một đoạn cô bước nhanh vài bước, đi song song với Giang Tự, nhẹ nhàng gọi:

"Chị."

Giang Tự quay sang hỏi: "Em đến đây làm gì?"

Diệp Tích Ngôn nghiêng người về phía cô, trả lời thẳng thắn:

"Đến xem chị thế nào."

Giang Tự đã quen với những lời như vậy, bình thản hỏi tiếp:

"Còn bạn của em đâu?"

"Ở khách sạn ngủ rồi."

Hai người bước ở đầu đoàn, cả hai đều có sải chân dài, chỉ chốc lát đã bỏ xa Hà Anh Chính và nhóm còn lại phía sau.

Diệp Tích Ngôn nói vài câu bâng quơ, đợi khi đã tạo đủ khoảng cách thì hạ giọng hỏi:

"Sáng nay sao chị không trả lời tin nhắn của em?"

Giang Tự điềm tĩnh đáp: "Bận."

"Bận gì?"

"Vào trường."

Diệp Tích Ngôn nhanh nhảu, không suy nghĩ đã nói ngay:

"Lúc đó đáng lẽ chị đang ăn sáng."

Giang Tự trả lời: "Không. Chị đi sớm hơn."

"Thật không?"

Giang Tự gật đầu xác nhận.

Diệp Tích Ngôn thở phào nhẹ nhõm: "Còn tưởng chị làm sao cơ."

Giang Tự không nói nhiều, giảm tốc độ bước đi, ra hiệu chờ những người phía sau.

Diệp Tích Ngôn dừng lại quay đầu nhìn, suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nhận ra. Cô nhắn tin cho Chu Diên bảo mấy người trong đội đua tự đến, đi cùng chị Hạ và những người khác là được. Cô sẽ không đi đón họ nữa, phiền phức quá.

Tin nhắn chỉ gửi cho mỗi Chu Diên, một trong hai người được cô ghim trò chuyện trên cùng.

Giang Tự vô tình liếc qua màn hình điện thoại, ánh mắt nhanh chóng bắt được hình đại diện và nội dung tin nhắn của Chu Diên.

Cô quay mặt đi làm như không thấy gì.

Diệp Tích Ngôn không nhận ra điều này vẫn đang chăm chú gõ tin nhắn.

Chu Diên trả lời rất nhanh nhưng nội dung tin nhắn thì gọn gàng, rõ ràng:

"OK."

Giữa hai người bạn này không có thêm lời thừa thãi nào, cũng chẳng có điều gì phải bàn luận riêng tư.

Toàn bộ quá trình nhắn tin và phản hồi qua lại không đến nửa phút. Sau đó Diệp Tích Ngôn cất điện thoại vào túi quần, trông rất thoải mái và tự nhiên.

Nhà của hiệu trưởng Lưu nằm ở tầng ba, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, diện tích không lớn.

Gia đình ông đã chuẩn bị đầy đủ. Vợ ông, một người phụ nữ bản địa làm việc tại bưu điện là một người nhanh nhẹn, tháo vát. Cậu con trai nhỏ của họ còn đang chập chững tập đi cũng có mặt.

Bữa ăn đã sẵn sàng, trong phòng khách nhỏ hẹp, người ta chen chúc kê ba chiếc bàn. Có cả đồ uống, rượu lẫn các món ăn, tất cả đều được gia đình tự nấu, nhìn vô cùng phong phú.

Vừa bước vào nhà, vợ của hiệu trưởng Lưu đã niềm nở mời mọi người ngồi xuống, sự hiếu khách toát lên rõ ràng.

Diệp Tích Ngôn vẫn bám sát Giang Tự, đối phương ngồi bàn nào cô ngồi bàn đó.

Giang Tự chọn ngồi chung bàn với hiệu trưởng Lưu. Hà Anh Chính và những người khác không đến ngồi cùng bàn này, để chỗ trống cho Thiệu Vân Phong, trưởng đoàn của nhóm, dù sao cũng phải nể mặt anh ta.

Đến 12 giờ 30, Thiệu Vân Phong và nhóm của anh mới tới, có vẻ đã bận chút việc nên chậm trễ.

Khi mọi người đã đông đủ, ba bàn được lấp kín.

Thiệu Vân Phong tiện thể gọi Chu Diên cùng nhóm đua xe đến ngồi chung bàn với hiệu trưởng Lưu, đồng thời giới thiệu họ với ông.

Bầu không khí trên bàn ăn rất nghiêm túc. Trừ Diệp Tích Ngôn, những người khác ăn ít mà trò chuyện nhiều.

Diệp Tích Ngôn nhân cơ hội bữa trưa uống hết phần sữa đậu nành buổi sáng còn dang dở. Sau đó cô còn gắp một đũa thức ăn cho Giang Tự, ân cần rót đồ uống cho cô. Diệp Tích Ngôn thực sự rất giỏi trong việc dỗ dành người khác. Tuy không nhận ra có điều gì đó hơi bất thường, cô vẫn nghĩ rằng chỉ cần quan tâm Giang Tự là không bao giờ sai.

Dẫu có người ngồi chung bàn, Giang Tự cũng chẳng đáp lại cô nhiều. Cô vẫn ăn uống nhưng không chủ động nói chuyện.

Chu Diên ngồi cách đó không xa, vài lần kín đáo quan sát Diệp Tích Ngôn.

Trong nhà hay ở đội đua, Diệp Tích Ngôn chưa bao giờ gắp thức ăn hay rót nước cho ai. Cô luôn cảm thấy việc này phiền phức, dù không phải người thô lỗ nhưng sự độc lập và tùy tiện của cô khiến cô ít khi tỏ ra khách sáo.

Thế nhưng thái độ của cô đối với Giang Tự lại khác biệt rõ ràng. Diệp Tích Ngôn dường như không nhận ra sự thay đổi của mình, nhưng những người quen thuộc với cô thì có thể thấy rõ. Ngay cả Trần Giang Triều cũng không nhịn được nhìn cô vài lần, cảm giác cô hành xử hơi lạ.

Khi bữa ăn gần xong, Giang Tự dưới gầm bàn kéo nhẹ tay áo Diệp Tích Ngôn, khẽ nói:

"Đừng gắp nữa, không ăn được hết đâu."

Diệp Tích Ngôn cúi gần lại hỏi: "Chị no rồi à?"

Giang Tự gật đầu đặt đũa xuống.

Diệp Tích Ngôn rót thêm nước cho cô, sau đó tự mình ăn thêm vài miếng.

Trên bàn còn cả một đĩa tôm đầy ắp.

Diệp Tích Ngôn gắp mấy con vào bát, từ tốn bóc vỏ ăn. Dưới gầm bàn, cô cố ý dùng chân chạm nhẹ vào Giang Tự như để tìm chút phản ứng.

Hiệu trưởng Lưu cùng những người khác vẫn đang trò chuyện, không ai để ý đến hành động nhỏ này.

Giang Tự nhận ra ngay sự nghịch ngợm của Diệp Tích Ngôn nhưng vẫn thản nhiên như không, giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Diệp Tích Ngôn sau đó nhích chân sang một bên, tiếp tục ăn xong rồi lại cầm đũa gắp thêm.

Cô trông vô cùng tự nhiên như thể chưa làm gì cả, hoàn toàn điềm nhiên trước mọi ánh mắt.

Giang Tự không nói gì nhưng dưới bàn, cô không nể nang dùng chân đá nhẹ vào chân Diệp Tích Ngôn, ra hiệu: "Ngoan một chút."

Đúng lúc đó, Chu Diên gắp hai con tôm vào bát Diệp Tích Ngôn.

Bình Luận (0)
Comment