Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 177

Lãnh Mộc nhìn lướt qua còn quái vật người đá khổng lồ ấy, sau đó ánh mắt hơi trợn lớn, vẻ mặt hốt hoảng quay về phía sau.

Nhìn thấy Lãnh An vẫn còn nằm yên bất tỉnh dưới đất, vụ nổ vừa xảy ra không ảnh hưởng đến nàng, Lãnh Mộc an tâm thở dài một hơi.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía Đổng Mộ, khàn giọng hỏi: " Còn đánh nữa không?"

" Ngươi nghĩ xem còn có thể đánh nữa không?" Đổng Mộ cười khổ nói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía con quái vật đá đằng xa kia.

" Hự... Bên đây vách tường kết nối với hang động khác sao?"

Bốn tên nam nữ người Băng Hoàng Tông vốn nằm ở đống đổ nát chỗ vách tường chật vật đứng dậy, một tên nam tử lẩm bẩm nói.

Đầu hắn hơi ngẩng lên, chợt nhìn thấy Lãnh Mộc và Đổng Mộ đứng cách đó không xa, gương mặt hiện lên chút hưng phấn, vội vàng nói:

" Hai vị, mặc dù ta không biết hai vị là địch hay bạn, nhưng liệu có thể bỏ qua những xích mích khác. Tập trung giúp chúng ta đối phó con quái vật này trước không?"

Lãnh Mộc và Đổng Mộ theo bản năng nhìn nhau một cái, chợt quay về phía tên nam tử đó, vẻ mặt nghiêm túc đồng thanh đáp:

" Đang có ý đó."

...

Loạt soạt...

Cao Lãng từ trong bóng tối tiếp cận đến bên cạnh Lãnh An.

Ánh mắt phía sau mặt nạ lạnh lùng nhìn Lãnh Mộc và Đổng Mộ đằng xa kia đang tiến đến chỗ gần con quái vật người đá, đi hỗ trợ đám người Băng Hoàng Tông.

Sau đó bình tĩnh cúi đầu xuống nhìn Lãnh An, vẻ mặt vô cùng trầm tư.

" Hự..."

Lãnh An lim dim đôi mắt của mình, nàng theo bản năng cảm nhận được có kẻ đang đứng bên cạnh, chỉ là cơ thể toàn thân không có một tia sức lực, dù cho nàng cố gắng như thế nào, cũng không thể cử động dù chỉ là mảy may.

Đôi mắt cố gắng mở to ra, nhìn hết cỡ xem đối phương là ai, thế nhưng nàng chỉ thấy được một bóng đen mờ mờ ảo ảo.

Cao Lãng bình tĩnh nhìn nàng, bản thân không hề toả ra một chút xíu sự ba động nào, cánh tay phải hơi vươn lên, trên tay hắn xuất hiện một cây giáo.

"..."

Trong lòng dường như đắn đo suy nghĩ rất nhiều, chợt lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy con quái vật người đá đang cuồng bạo phía bên kia hang động.

Cao Lãng nhẹ nhàng cất cây giáo đi, cả người tiếp tục lẩn vào bên trong bóng tối, khẽ lẩm bẩm.

" Coi như ngươi may mắn."

Hắn đã không còn có hứng thú với việc giết kẻ không có khả năng phản kháng nữa. So với việc đó, thì đánh nổ con quái vật người đá đằng kia có ý tứ hơn nhiều.

Bịch...

Lãnh An cả người buông lỏng, miệng liên tục hô hấp lấy không khí bên ngoài, phía sau lưng chảy mồ hôi lạnh.

Chỉ trong một khoảnh khắc, nàng cảm giác rằng mình tưởng như không còn cảm nhận nào nữa đối với thế giới bên ngoài.

(ー_ー゛)

...

Bên kia hang động.

Bốn tên nam nữ Băng Hoàng Tông cùng với Đổng Mộ và Lãnh Mộc bên ngoài lao vào chiến tuyến.

Hỗ trợ hai tên nam tử Băng Hoàng Tông đang phải chật vật đối phó với con quái vật người đá ấy.

" Huynh đệ cẩn thận, con quái vật này có thực lực Linh Đan Cảnh nhất trọng. Lại thêm hình thể to lớn, da dày thịt béo, chúng ta rất khó phá tan lớp giáp vỏ bọc của nó."

Trên tay xuất hiện một thanh băng kiếm, tên nam tử Băng Hoàng Tông mở miệng nói.

Lãnh Mộc và Đổng Mộ nghiêm túc gật đầu, chợt Đổng Mộ cẩn thận hỏi:

" Các ngươi đã tìm thấy chìa khoá để mở căn phòng chưa?"

Câu hỏi này của Đổng Mộ, vô cùng nguy hiểm, rất có thể khiến cho đám người Băng Hoàng Tông vì che dấu, mà quay sang đối phó bọn hắn.

Đám người Băng Hoàng Tông xung quanh có tất cả sáu người, điều đó đồng nghĩa có tới ba đội ngũ và tất cả các thế hệ trẻ của Băng Hoàng Tông đều tập trung hết lại với nhau.

Không giống như đội ngũ các thế lực khác, còn đang bận tìm kiếm đồng bạn của mình. Băng Hoàng Tông đã tập hợp đầy đủ số người và đang đối chiến với một con quái vật rồi.

Tên nam tử Băng Hoàng Tông chợt hơi im lặng một chút, liền bình tĩnh đáp lại:

" Sau khi chúng ta mới đến đây, đã tìm thấy được chìa khoá. Nhưng chìa khoá ngay sau đó liền nhập vào cơ thể con quái vật người đá kia."

" Sư huynh?..." Bên cạnh hắn một tên nữ tử vẻ mặt sốt sắng nói, trong lòng có chút không hiểu tại sao tên nam tử kia lại nói hết ra...

Tên nam tử cánh tay trái vội giơ lên, ngăn cản nàng nói chuyện, lạnh lùng quay đầu về phía sau, nhẹ giọng nói:

" Muốn người ta giúp mình, trước hết phải cho họ thấy được thành ý. Chúng ta là cần họ hỗ trợ, chứ không phải lợi dụng người ta."

" Phải. Sư huynh." Nữ tử đầu hơi cúi, nghiêm túc trả lời, vẻ mặt hối lỗi.

" Ngươi thấy thế nào?" Bên cạnh Đổng Mộ hơi tiến gần về Lãnh Mộc, nhỏ giọng hỏi.

" Không giống là giả bộ." Lãnh Mộc nhẹ giọng đáp lại, nhàn nhạt liếc nhìn hắn.

Hai người bên trong bóng tối ngầm hiểu tự động hợp tác với nhau.

Vì đối phương có tới sáu người, nếu bây giờ còn tiếp tục chiến đấu, chỉ có thể là hành động tự sát một cách ngu ngốc.

" Huynh đệ, ngươi xem thế nào? Chỉ cần hỗ trợ chúng ta giải quyết con quái vật này, vậy đến lượt con quái vật lần sau. Băng Hoàng Tông chúng ta chắc chắn sẽ hỗ trợ các ngươi."

Tên nam tử nở một nụ cười thân thiện nói ra.

" Tốt."

Lãnh Mộc và Đổng Mộ bên ngoài vẻ mặt nghiêm túc đáp lại.

Còn tâm tư trong lòng, thì lại ý nghĩ khác. Chỉ cần giải quyết xong con quái vật, liền tìm thời cơ cướp lấy chìa khoá mà bỏ chạy.

" Tốt."

Tên nam tử Băng Hoàng Tông gật đầu vui vẻ nói. Trong lòng âm thầm cười lạnh, chỉ cần tiêu diệt được con quái vật chiếm lấy chìa khoá, liền cùng các sư huynh muội liên thủ giết chết hai tên này.

Hai bên thế lực khác nhau, trong lòng tâm tư tính kế đối phương, mặt ngoài lại duy trì vẻ thân thiện cùng hợp tác, đối phó với con quái vật người đá ấy.

...

Cao Lãng đứng ở bên trong bóng tối nghiêm túc quan sát tất cả.

Bên trong đám người Băng Hoàng Tông, hắn chủ yếu chỉ cần để ý đến ba người mà thôi.

Người thứ nhất chính là tên nam tử nói vừa nãy, tên là Đường Lăng. Băng thuộc tính, là sư huynh dẫn đầu tất cả đội ngũ, vũ khí chính là thanh Băng Hàn Kiếm hắn cầm trên tay.

Người thứ hai là tên nam tử tóc nâu đang đối chiến với con quái vật người đá kia, tên là Trường Tiếu. Thủy thuộc tính, vũ khí chính là cung tên.

Hắn liên tục câu kéo tấn công tầm xa con quái vật, không hề lại gần đánh cận chiến, thế nên mới có thể trụ vững lâu như vậy.

Người thứ ba là một nữ nhân khuôn mặt lạnh lùng luôn giữ vẻ im lặng đi đằng sau tên Đường Lăng ấy. Nàng tên là Hàn Ly Hồ, Băng thuộc tính. Vũ khí chính là trường thương.

Ba người đó chính là kẻ có thực lực cao nhất trong Băng Hoàng Tông mà theo tin tình báo thu thập cẩn thận nhắc đến.

Tuy vậy không có nghĩa là Cao Lãng có thể sơ suất bỏ qua ba người còn lại.

Dù sao tình báo cũng chỉ nói lên một phần.

Nếu kẻ đó cố tình che giấu thực lực bản thân, vậy căn bản rất khó để biết được thực lực thật sự của hắn.

Huống chi...

Cao Lãng ánh mắt hơi híp lại, trong lòng cười lạnh.

Đám người Băng Hoàng Tông vẫn còn ẩn giấu thực lực.

So với phía Đông chủ tu thuộc tính cơ thể, coi trọng Nội tu. Phía Tây chủ tu cơ thể của bản thân, coi trọng Ngoại tu. Thì phía Bắc, ngoài việc tu luyện hai phương pháp đó ra, còn có một lối đi khác nữa.

Là nuôi dưỡng yêu thú.

Hai bên thiết lập khế ước, trở thành yêu thú bản mệnh của nhau. Sau đó phối hợp cùng với yêu thú chiến đấu.

Đám người phía Bắc có yêu thú chiến đấu, lại thêm phối hợp ưng ý, căn bản không phải chỉ là hai đánh một, thậm chí còn hơn...

Cao Lãng trong lòng cười lạnh. Hắn không tin trong sáu tên Băng Hoàng Tông kia, không có tên nào là có bản mệnh yêu thú cả.

Đến bây giờ còn chưa lộ ra, chắc chắn là che giấu thực lực chuẩn bị âm người ta.

Một đám âm bỉ.

Không có yêu thú, đám người đó chỉ phát huy được bốn thành thực lực. Đến tận bây giờ vẫn còn chưa lộ ra, không có âm mưu nào, Cao Lãng còn lâu mới tin.

Vậy nên ban đầu Cao Lãng mới nói, đám bọn kia cướp con mồi của hắn.

Trong lòng hắn bây giờ, còn muốn giết mấy tên Bắc Hoàng Tông hơn cả lúc ban đầu muốn giết Lãnh Mộc và Đổng Mộ.

Một bên là con mồi đi săn, còn bên kia là kẻ phá hoại con mồi đi săn của hắn.

Cao Lãng ghét nhất, chính là những kẻ phá hoại như thế này.

...

Rầm...

Bên trong vòng chiến, Trường Tiếu bàn chân nhanh chóng né ra khỏi khu vực con quái vật người đá ấy tàn phá, bàn tay liên tục chạm vào dây cung, những ba mũi tên nước bắn ra cùng một lúc.

Phăng...

Lộp cộp...

Ba mũi tên nhanh chóng bay ra ngoài, bắn trúng cách tay phải của con quái vật người đá ấy, văng ra những mảnh vụn đá nhỏ.

Chỉ là những mảnh vụn ấy so với cơ thể khổng lồ của con quái vật người đá, là không xi nhê.

" Gào ~..."

Con quái vật người đá gào lên một tiếng, hai cánh tay giơ cao lên trời, cùng lúc đập bổ xuống người Trường Tiếu.

Rầm...

Bàn tay nhanh chóng chạm xuống mật đất, tạo thành một cái hố to như lúc Đổng Mộ gây ra ban nãy, cánh tay tiếp tục vung vẩy xung quanh.

Trường Tiếu không hề ham chiến, hắn vội vàng nhảy sang một khu vực khác, né tránh đòn đánh ấy, chân vừa chạm đất, lại tiếp tục bắn ra ba mũi tên, miệng hét lớn:

" Các ngươi còn không mau nhanh đến giúp ta, ta sắp không chịu nổi nữa rồi."

" Sư đệ, ta đến ngay đây."

Đường Lăng quát lớn một tiếng, lập tức cầm thanh kiếm lao vào vòng chiến.

Hai tay cầm chặt thanh trường kiếm của hắn. Thanh kiếm vốn chỉ như trường kiếm bình thường, sau khi Đường Lăng tụ tập linh khí, cơ thể nó lập tức biến đổi.

Trên thân lưỡi kiếm nhanh chóng xuất hiện từng mảnh băng một, lan rộng ra bên ngoài. Chỉ trong một thời gian ngắn, thanh trường kiếm trên tay Đường Lăng, đã biến thành một thanh trọng kiếm, to bằng cơ thể của hắn.

Đường Lăng xách thanh kiếm chạy nhanh đến chỗ con quái vật người đá, miệng hét lớn:

" A a a..."

Hai chân hắn hơi khụy xuống, lấy đà bật nhảy lên cao đến đầu vai con quái vật người đá, một kiếm chém xuống.

Ầm... Ầm...

Trường kiếm chém xuống vai phải của nó, tạo thành tiếng vang to lớn, từng mảnh đá vụn trên người nó văng ra, để lại một vết kiếm to lớn bên trong cơ thể, sâu tới một phần tư.
Bình Luận (0)
Comment