Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 237

Cao Lãng nghe xong, hắn có chút chết lặng.

Hắn phải đổi lại cách nói. Chính là nếu nàng chịu khó bỏ đi những cái bên ngoài đấy, chỉ chuyên tâm tu luyện, thực lực của nàng hiện tại, không phải chỉ là Linh Đan Cảnh nhất trọng.

Đáng tiếc nhất chính là nàng sinh ra tại Triệu Gia, một nơi mà thực lực và thiên phú tu luyện cá nhân không được coi trọng bằng phương thức lôi kéo lợi ích.

Hắn nghe được trong giọng nói của Triệu Vy có sự tiếc nuối. Khi mà Triệu Cơ sinh ra không phải là nam nhân, không được gia tộc coi trọng, kết quả tương lai của nàng cũng sẽ chỉ là liên hôn. Đây là sắp xếp của gia tộc đối với nàng từ khi nàng sinh ra.

Triệu Cơ nếu chỉ chuyên tâm tu luyện và không màng đến mọi chuyện gia tộc, nàng thậm chí có thể không có ngày hôm nay, sớm đã bị gia tộc ép gả.

" Được rồi, điều ta vừa nói với ngươi, chính là cho ngươi hiểu rõ, Triệu Cơ chính là người không đơn giản mà thôi. Cũng đừng có tỏ vẻ thương tiếc gì ở đây. Thiên phú người ta còn cao hơn cả ngươi đấy." Triệu Vy cười nói.

" Ngài nói như vậy, ta đúng là cảm thấy mình hơn nàng một cảnh giới, cũng chẳng là cái gì to tát cả." Cao Lãng cười khổ.

" Vào chuyện chính này, ý tưởng của ngươi, ta đã bàn bạc với cao tầng Triệu Gia."

Triệu Vy nhẹ uống ngụm trà, bình tĩnh nói.

Cao Lãng nghe nàng nói, vẻ mặt cũng chuyển sang nghiêm túc.

Lời nói tiếp theo của Triệu Vy, sẽ mới là liên quan đến quyền ảnh hưởng của hắn tại Dược Hoa Vực này.

" Xây dựng Dong binh công hội. Đây có thể nói là một ý tưởng không tệ chút nào." Triệu Vy cười khen nói.

" Cao tầng Triệu Gia đã đồng ý cho phép ta toàn quyền điều hành chuyện này, chỉ là vẫn bị dính một điều kiện."

" Là điều kiện gì?"

Cao Lãng nghiêm túc hỏi.

Triệu Vy làm được như thế này, đã là quá tốt rồi, hắn hiểu được dong binh công hội thành lập, Triệu Gia chắc chắn sẽ tìm cách nắm quyền kiểm soát trong đó, khả năng chỉ ở điều kiện mà thôi.

" Phải có một đứa nhi tử của Triệu Gia gia chủ có mặt trong việc cao tầng quản lý Dong binh công hội." Triệu Vy lạnh nhạt nói.

" Triệu Gia đánh bàn tính này thật hay đâu?" Cao Lãng nhíu mày nói.

" Nhi tử của Triệu Gia gia chủ quyền uy vốn đã cắm sâu vào bên trong Dược Hoa Vực rồi, nếu cho bọn hắn có quyền nhúng tay vào trong đấy, vẫn là người Dong binh công hội nghe bọn hắn hay là nghe ta?"

" Đó chính là cách nghĩ của cao tầng Triệu Gia." Triệu Cơ mỉm cười nói:

" Thế nhưng mọi việc vẫn là có ngoại lệ. Trong chín đứa nhi tử của Triệu Gia gia chủ, không phải đứa nào cũng có quyền lực nắm trong tay."

Cao Lãng tầm mắt sáng lên một chút, hắn mỉm cười nói:" Ý của nghĩa mẫu là, cửu công tử Triệu Gia?"

Triệu Cơ cười nhạt một tiếng, ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa nhìn hắn:

" Cửu công tử Triệu Gia mẫu thân là nô tỳ, thân phận thấp kém. Hắn bản thân cũng không được người coi trọng, so với ngươi, hắn càng thêm không có tiếng nói."

" Cao tầng Triệu Gia chỉ nói đưa một người vào bên trong quản lý Dong binh công hội, nhưng bọn hắn chưa nói rõ chính là ai. Cửu công tử Triệu Gia, vẫn được tính phù hợp điều kiện. Cao tầng Triệu Gia có biết cũng không thể ngăn cản được, đây là phù hợp với quy củ."

" Đa tạ nghĩa mẫu." Cao Lãng gật đầu cười nói.

" Ngươi biết phải làm gì rồi đấy." Triệu Vy cười nói.

" Ta biết." Cao Lãng bình tĩnh đáp lại. Liền hành lễ rời đi.

Việc tiếp theo của Cao Lãng, là đến tìm cửu công tử Triệu Gia, sắp đặt hắn vào cao tầng quản lý dong binh công hội trước khi cao tầng Triệu Gia tìm được người thay thế hắn.

Cao Lãng trong lòng thậm chí còn suy nghĩ, đưa cửu công tử vào bên trong cũng không phải cách giải quyết một sớm một chiều, làm sao để khiến cửu công tử phải trở thành người của mình, mới là mục đích chính của hắn.

Sau khi ra bên ngoài, Cao Lãng đã nhanh chóng gọi Mao Sơn tiếp tục cùng hắn rời đi.

Vừa mới ra cổng, đã gặp lấy một tên thị nữ cùng xe ngựa ở bên ngoài.

" Phu nhân đã sắp xếp xe ngựa cho thiếu gia." Thị nữ cúi đầu nói.

" Đa tạ."

Cao Lãng trong lòng cảm khái, vị nghĩa mẫu này của hắn, cũng đã sớm tính trước mọi việc rồi a.

Một tay vỗ lên vai Mao Sơn, Cao Lãng cười tà:" Biết đánh xe sao?"

" Biết." Mao Sơn bất lực đáp lại.

Dù sao Cao Lãng cũng chỉ có mình hắn là dùng được, không cho Mao Sơn đánh xe thì cho ai đánh xe?

Cứ như vậy, hai người một xe ngựa tiếp tục khởi hành tiến về khu vực nhà của cửu công tử Triệu Gia.

Địa điểm nơi đó, Mao Sơn đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay.

Bên trong xe ngựa, Cao Lãng đang câu thông với Tử Văn.

Tử Văn đã sớm tìm xong mọi thông tin về Bát Quái Môn, hiện đang giải thích cho Cao Lãng.

" Bát Quái Môn hình thành từ thời kỳ hoàng triều còn chưa sụp đổ, bọn hắn từng là quân sư xem bói cho hoàng thất, địa vị vô cùng cao cả. Lần cuối xem bói cho hoàng thất, lão tổ của Bát Quái Môn mất nửa mạng bói được một quẻ hoàng triều bị diệt vong, chính vì sợ hãi nên nói dối hoàng thất, sau đó đem cả Bát Quái Môn bỏ trốn, triệt để ẩn cư."

Tử Văn vừa đọc thông tin, vừa cười nói.

" Hoàng triều tất vì chuyện này mà tức giận truy sát, giết rất nhiều cao tầng, nhưng vẫn là có nhiều kẻ bỏ trốn được. Sau đó là hoàng triều sụp đổ."

" Lịch sử của tông môn này, cũng thật hào hùng đâu?" Cao Lãng cảm khái nói.

" Đợi đến khi hoàng triều không còn nữa, Bát Quái Môn một số đệ tử bắt đầu xuất hiện trọng trấn lại tông môn, là nhóm đầu tiên dựa hơi vào Triệu Gia khi bọn hắn còn yếu ớt. Sau đó nhờ Bát Quái Môn tính toán cho, Triệu Gia bước đi càng thêm trải rộng, có được như ngày hôm nay." Tử Văn cười nhạt nói.

" Vậy Bát Quái Môn có thể tính được tương lai sao?" Cao Lãng hỏi.

" Nếu là năm xưa Bát Quái Môn có nhiều cường giả thì còn có thể tính được." Tử Văn lắc đầu nói:" Bát Quái Môn hiện giờ cũng chỉ có thể tính được một, hai không tài nào biết trước như năm xưa được đâu. Dù sao cường giả chết, cũng có nhiều chiêu thức bị thất truyền."

Cao Lãng nhẹ gật đầu trầm ngâm.

Bất chợt chiếc xe ngựa của hắn đang đi bỗng dưng dừng đột ngột, đánh thức Cao Lãng tỉnh dậy.

" Chuyện gì xảy ra?" Cao Lãng một tay gạt rèm xe, đối với Mao Sơn bên ngoài hỏi.

" Thiếu gia, bên ngoài có người cản đường." Mao Sơn vẻ mặt khó coi đáp lại.

Cao Lãng theo tầm mắt nhìn ra bên ngoài, hai tên nam tử mặc kín bộ đồ đen, trước ngực thêu lấy đồ án hình âm dương, khá là quái dị.

" Công tử thứ tội, chúng ta là có việc quan trọng, nên mới phải cản đường." Một tên nam tử chắp tay nói.

" Không biết là có việc gì?" Cao Lãng trong lòng thầm bực mình, cao giọng quát lớn.

" Tông chủ của chúng ta muốn gặp Cao Lãng công tử." Tên nam tử đáp lại.

" Không biết tông chủ của các hạ là...?"

" Bát Quái Môn."

" Quả nhiên." Cao Lãng trong lòng thầm than.

Vừa mới nhắc đến bọn hắn, bọn hắn đã chủ động đến gặp mặt mình, đúng là thiêng.

" Dẫn đường." Cao Lãng kéo rèm xe ngựa, từ trong xe quát lên.

" Đắc tội." Tên nam tử chắp tay bình tĩnh nói, liền cùng với đồng bạn mình xoay người đi trước dẫn đường.

Mao Sơn biết ý không hề mở miệng nói chuyện, hắn im lặng đánh xe ngựa đi sau lưng hai tên nam tử đó.

" Tông chủ Bát Quái Môn đích thân tìm ta gặp mặt trực tiếp, ngươi nghĩ là tại sao?" Cao Lãng thầm hỏi.

" Có lẽ việc có liên quan đến Triệu Cơ, kế hoạch của nàng quá khủng khiếp, ắt sẽ gây ảnh hưởng đến Triệu Gia, Bát Quái Môn chắc tính sớm được một phần, nên mới tìm đến ngươi." Tử Văn suy đoán.

" Ta nghĩ cũng chỉ có khả năng này." Cao Lãng lẩm bẩm:" Nhưng cho dù có tìm đến, cũng là tìm Triệu Cơ chứ, tìm ta làm được cái gì?"

" Ngươi sẽ là người khởi đầu cho toàn bộ chuỗi sự kiện, người ta chỉ cần ngăn cản ngươi, Triệu Cơ kế hoạch dù có tốt, cũng chỉ có thể tạm hoãn lại." Tử Văn cười nhạt.

Ngay từ bước đầu tiên đã tính sai, vậy mấy bước sau cũng không cần đi.

" Xui xẻo." Cao Lãng tức giận kêu lên.

Đám người cũng không đi mất bao lâu, chỉ việc qua vài đoạn đường. Xe ngựa đã tiến vào một khu vắng vẻ.

Trước mặt Cao Lãng là một hồ nước lớn, xa xa là một toà kiến trúc nằm ngay giữa mặt hồ. Cao Lãng đã có thể thấy chỗ đó, có tới ba bóng người, sẵn chờ hắn ở ngoài đấy.

Không chút ngần ngại bước chậm đến phía bọn hắn, Cao Lãng vẻ mặt vô cùng thản nhiên, Mao Sơn bước chân đi ngay phía sau hắn, khuôn mặt hơi có chút căng thẳng.

Nơi đây xung quanh khu vực vắng vẻ, nếu có người ra tay, vậy hai người chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

" Cao Lãng công tử, mời ngồi." Ở giữa một vị lão nhân mỉm cười đưa tay ra nói.

" Đa tạ."

Cao Lãng đáp lại, liền ngồi xuống ghế.

Nơi này cũng chỉ có một bộ bàn đá và bốn chiếc ghế đá mà thôi. Ba người ngồi trên ba cái thành một vòng tròn, chỉ để lại một chiếc cho Cao Lãng hắn.

Đối với hành động của lão nhân, Cao Lãng có vài phần kinh ngạc.

Vì hắn thể hiện như vậy, là Cao Lãng có thể bình khởi bình toạ ngồi đàm đạo với bọn hắn. Tuy đây chỉ là một cái thái độ, nhưng ít ra cũng đủ chứng tỏ, bọn hắn đối với Cao Lãng, không có ác ý.

" Ta là Triệu Mạc, Đại trưởng lão Bát Quái Môn." Lão nhân bên phải nói.

" Xin phép một chút, ngài có phải là Đại trưởng lão Triệu Gia." Cao Lãng cẩn thận hỏi.

Lão nhân ngoài ý muốn nhìn hắn một chút, gật đầu nói:" Chính là ta."

" Hân hạnh gặp mặt." Cao Lãng chắp tay đáp lễ.

" Ta là Vưu Đình Báo, Tông chủ Bát Quái Môn hiện tại." Bên trái là một vị nam tử trung niên, bình tĩnh nói.

" Hân hạnh gặp mặt."

Ánh mắt quét về phía lão nhân ngồi giữa mới nói lúc ban đầu, chỉ thấy hắn khẽ bình tĩnh giới thiệu.

" Ta là Đường Dần, lão tổ Bát Quái Môn."

" Bọn ta hôm nay gọi ngươi tới đây, cũng không phải là có ác ý, chỉ là muốn hỏi ngươi chút chuyện mà thôi."

Lão tổ Bát Quái Môn khẽ nói.

" Ngài cứ việc hỏi, chỉ cần là ta biết, sẽ nói rõ cho ngài." Cao Lãng nghiêm túc nói.

" Người Bát Quái Môn chúng ta có tính cho ngươi một quẻ, nhưng không tính được, trưởng lão cũng tính cho ngươi, sau đó là đến tông chủ, rồi đến ta, đều không thể tính cho ngươi một quẻ. Ta muốn hỏi là vì sao?"

(ー_ー゛)

______
Bình Luận (0)
Comment