Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 104

Vào năm Phù Quang năm tuổi, đó là lần đầu tiên hắn biết, nuôi hoa lan là một việc phiền phức như thế.

 

Để nuôi cây hoa lan này thật tốt, hắn lục lọi khắp thư viện của Phù Quang điện, tìm tất cả sách liên quan đến trồng lan.

 

Núi Phù Quang rất lạnh nên hắn bưng chậu hoa lên giường, mỗi ngày dùng linh lực để sưởi ấm. Nó cần phải phơi nắng, mỗi ngày hắn ôm nó lên đỉnh núi cao nhất của núi Phù Quang để tìm ánh nắng. Trên núi không có lá mục, hắn đành nghiền nát linh thảo do các tông môn khác đưa tới, trộn từng chút vào đất.

 

Nếu tưới quá nhiều nước, lá của nó sẽ ỉu xìu rũ xuống, nếu tưới ít nước, lá của nó bắt đầu quăn lại và chuyển sang màu vàng, nếu không hợp ý nó, nó sẽ chết cho hắn xem. Sau đó hắn học cách thu thập nguyệt hoa, học cách câu cá trắng dưới ánh trăng, chôn cá trắng trong chậu hoa của nó, tưới nguyệt hoa lên lá của nó, từng ngày trôi qua, cuối cùng nó đã mọc ra lá mới.

 

Nhưng hắn không cảm thấy nó phiền phức, bởi vì khi hắn đọc sách và tập viết, nó sẽ đung đưa lá, sẽ thắp sáng chút ánh huỳnh quang vào những đêm tối tăm lạnh lẽo.

 

Mặc dù lá của nó luôn bị vàng và quăn, nhưng nó vẫn cố gắng xanh trở lại.

 

Nó và hắn là sinh vật sống duy nhất trên núi Phù Quang.

 

Tuy rằng thời gian ở trên núi Phù Quang rất dài, nhưng có nó làm bạn nên cũng không đến nỗi gian nan như vậy.

 

Hắn không biết nó biến mất từ khi nào. Sau một lần thức dậy, chậu hoa đã trống không, hắn tìm khắp mọi ngóc ngách của núi Phù Quang, thậm chí chộp lấy từng con rối để kiểm tra, nhưng không tìm thấy nó. Nó đã bị lạc.

 

Hắn vẫn câu cá trắng vào những đêm rằm, thu thập nguyệt hoa, càng ngày càng nhiều cá trắng khô và chai nguyệt hoa, nhưng hắn không biết có thể cho ai mấy thứ này.

 

Năm tháng dường như trôi qua càng ngày càng chậm, hắn có một giấc mơ, hắn mơ thấy nó khóc lóc ầm ĩ, muốn hắn đi tìm.

 

Hắn muốn đi ra ngoài xem thử, trong giấc mơ, hắn đã hứa sẽ đi tìm nó.

 

Phù Quang tiên quân không được rời khỏi núi Phù Quang, nhưng trái tim của hắn thì có thể.

 

Đối với hắn, người phải chịu đựng sự ăn mòn của linh khí mỗi ngày, cắt trái tim cũng không đau, hắn đã quen với nỗi đau như vậy.

 

Hắn đi đến từng tấc đất của mười đại tông môn, đến rất nhiều thành trì, vẫn không tìm thấy dấu vết của nó.

 

Đi ngang qua núi rừng, hắn cứu một thợ săn bị rơi vào bẫy, đưa thợ săn về nhà.

 

“Lang quân, ngươi cũng muốn đến Vấn Tiên thành cầu tiên duyên hay sao?” Thợ săn nói: “Mấy ngày nay Vấn Tiên thành náo nhiệt lắm, khí chất của lang quân nhất định có thể bước vào con đường tu tiên.”

 

Hắn xách thịt khô và rau khô mà thợ săn đưa cho hắn: “Vấn Tiên thành…… có rất nhiều người à?”

 

Hắn đã lâu không nói chuyện với ai, cho nên khi nói chuyện với người khác cũng có chút trúc trắc.

 

“Đúng vậy, rất nhiều người, ta nghe thôn trưởng nói, các môn phái tu chân đều ở đó.”

 

Dưới sự cảm tạ của thợ săn, hắn xách theo thịt khô và rau khô chậm rãi đi về phía Vấn Tiên thành.

 

Trước khi về lại núi Phù Quang, hắn sẽ xem thử lần nữa.

 

“Lang quân, tuy ngươi là con cháu của anh hùng, nhưng với tư chất của ngươi, không thích hợp ở lại bỉ tông tu luyện.”

 

Người đi đường vội vã qua lại, không ai để ý đến hắn, cả thành trì náo nhiệt không liên quan gì đến hắn.

 

“Lang quân, xin hãy dừng bước, lão hủ thấy ngươi dường như có chút duyên phận với bỉ tông.”

 

Khi hắn chuẩn bị rời đi, một người gọi hắn.

 

“Lão hủ họ Mạc, là trưởng lão của Vọng Thư Các, không biết tên huý của lang quân là gì?”

 

“Ta…… Vãn bối tên là Chỉ Du.” Hắn quay lại nhìn ông lão: “Chỉ Du trong Chỉ Du Tịnh Mậu (mong ước sự hài hòa và tốt đẹp).”

 

*******

 

“Chỉ Du, chân thân của ta đẹp vậy à?” Cửu Hồi nhìn cọng rau hẹ sáng lấp lánh dưới ngòi bút của Chỉ Du, hai tay chống cằm, không tin lắm.

 

“Rất đẹp.” Chỉ Du treo tranh vẽ lên, nhìn Cửu Hồi cười: “Không có rau hẹ nào đẹp hơn ngươi.”

 

“Nhưng người nào đó trước đây cho rằng ta là hoa lan.” Cửu Hồi khoanh tay: “Bây giờ ngươi khen cũng vô dụng.”

 

Chỉ Du cụp mắt: “Là lỗi của ta, chỉ đọc vài quyển sách đã tự cho là đúng, nếu ta có thêm kinh nghiệm trồng hoa thì tốt quá.”

 

Núi Phù Quang quanh năm phủ đầy tuyết, thậm chí không nhìn thấy một sinh vật sống nào cả, hắn không thể phân biệt được rau hẹ và hoa lan, không phải là lỗi của hắn……

 

Cửu Hồi giơ tay kéo hắn đến trước mặt mình: “Được rồi, ta nói giỡn với ngươi thôi.”

 

Chỉ Du nhìn nàng một cách đáng thương, giống như một chú chó con vô tội.

 

“Cho ngươi cái này nè.” Cửu Hồi đặt một cây trâm như ý vân hạc vào tay hắn.

 

“Đây là?”

 

“Cây trâm này và cây trâm như ngọc của ta được làm từ một miếng ngọc, bây giờ nó thuộc về ngươi.” Cửu Hồi kéo hắn ngồi xuống trước gương đồng, tháo cây trâm ngọc trên đầu hắn xuống, thay bằng cây trâm như ý mà mình chuẩn bị: “Cuộc đời có những lúc không được như ý, nhưng mong ngươi sau này sẽ được nhiều thứ như ý, bớt buồn bã.”

 

Chỉ Du nắm tay Cửu Hồi, dưới ánh nến ấm áp, hắn nhìn thấy mình đang cười ngốc nghếch trong gương đồng.

 

Hắn gặp nàng trong lúc hoang mang, nàng làm bạn khi hắn cô đơn, gặp lại nàng lúc hắn nghi ngờ không còn con đường phía trước.

 

Hắn đã cực kỳ được như ý.

 

“Chỉ Du, Tiểu Cửu, đã đốt lửa rồi, các con mau ra nhảy.” Tiếng Long đại gia truyền đến từ ngoài sân: “Mọi người đều có mặt, chỉ thiếu hai đứa.”

 

“Tới ngay!”

 

Hai người biến thành một tia sáng, đi theo Long đại gia đến chân núi Nữ Thần.

 

Dưới ánh trăng, một ngọn lửa khổng lồ được thắp lên, trên ngọn cây treo đèn lồng với đủ loại màu sắc và hình dạng, mỗi một chiếc đèn lồng tượng trưng cho một yêu tu.

 

“Tiểu bá vương và người ở rể tương lai của nàng đã tới.”

 

Cửu Hồi giả vờ không nghe thấy những lời của đám tiểu yêu, nàng lấy một chiếc đèn lồng lá hẹ trong nạp giới ra, quay qua nhìn Chỉ Du: “Đèn của ngươi đâu?”

 

Dưới ánh mắt tò mò của Cửu Hồi, Chỉ Du cầm một chiếc đèn có hình dáng kỳ lạ, Cửu Hồi nhìn kỹ vài lần: “Đây là…… chậu hoa?”

 

Chỉ Du cười: “Ừ.”

 

Cửu Hồi sửng sốt, sau đó bật cười, nắm tay hắn nói: “Đi, chúng ta tìm một chỗ tốt để treo chung.”

 

Trên đường đi, Chỉ Du nhìn thấy rất nhiều kiểu đèn, có rồng, có chim, có cá, có cây, chiếu sáng đêm tối rực rỡ lung linh.

 

“Cứ mỗi mười năm, Yêu tộc sẽ tổ chức một bữa tiệc có đốt lửa, tất cả Yêu tộc trong núi Nữ Thần đều tham gia.” Cửu Hồi dừng lại, quay đầu nhìn con đường được vô số đèn lồng chiếu sáng: “Tối hôm nay, bất kể có mâu thuẫn gì cũng không thể ầm ĩ.”

 

“Khi còn nhỏ, ta không hiểu vì sao phải tổ chức bữa tiệc tối có đốt lửa này, hiện giờ ta đã hiểu.” Cửu Hồi treo đèn lên ngọn cây, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: “Núi Nữ Thần đã phù hộ Yêu tộc nhiều năm, thêm một chiếc đèn có nghĩa là Yêu tộc lại có thêm một thành viên, đây là cách Yêu tộc bày tỏ lòng biết ơn đối với núi Nữ Thần.”

 

Chỉ Du đi đến bên cạnh Cửu Hồi, treo chiếc đèn tượng trưng cho mình dưới đèn của Cửu Hồi, khi gió thổi, hoa hẹ sẽ sát vào chậu hoa, nhảy múa cùng với gió đêm.

 

Trong phút chốc, tiếng thú rống và chim hót vang lên trong núi, Cửu Hồi nắm tay hắn, xách váy vội vàng chạy xuống chân núi: “Tiệc tối bắt đầu rồi!”

 

Những ngọn đèn lộng lẫy, Chỉ Du đi theo sau Cửu Hồi, cùng nàng hòa vào đám đông.

 

“Cửu thiếu chủ, tới nhảy đi.”

 

Cửu Hồi bị đám tiểu yêu chen vào giữa, Cửu Hồi không ngượng ngùng, cùng các thiếu chủ nhảy múa.

 

“Cửu thiếu chủ đã nhảy rồi, tại sao người ở rể tương lai của nàng chỉ ở bên cạnh nhìn.”

 

“Đúng đúng đúng, Chỉ công tử cũng nhảy đi!”

 

Đám tiểu yêu bình thường sợ Cửu Hồi và Chỉ Du, nhưng tối nay rất to gan, bọn họ đẩy Chỉ Du vào giữa vài vị thiếu chủ, thấy hắn vụng về bắt chước vỗ tay, vặn eo, đá chân, bọn chúng cười ha ha.

 

“Đừng cười, đừng cười.” Cửu Hồi xoay tròn, đi đến cạnh Chỉ Du, nắm tay hắn nói với các yêu quái: “Đây là lần đầu tiên Chỉ Du của ta tham gia bữa tiệc đốt lửa của Yêu tộc, ta sẽ dạy hắn nhảy.”

 

Những lời này càng làm cho đám tiểu yêu cười nhiều hơn.

 

“Ta thấy Yêu tộc chúng ta có rất nhiều mỹ nam, nhưng thiếu chủ chỉ cưng chiều một mình Chỉ công tử.”

 

“Thiếu chủ và Chỉ công tử là một cặp trời sinh, yêu ma quỷ quái như chúng ta chỉ có thể xem náo nhiệt thôi.”

 

Cửu Hồi chống nạnh, “Hắn là người ở rể của ta, ta không cưng chiều hắn thì còn có thể cưng chiều ai?”

 

Trong tiếng cười của đám tiểu yêu, Chỉ Du lấy một cây đàn hạc trong nạp giới ra: “Tuy ta không thể nhảy, nhưng cũng tạm biết chơi vài bản nhạc, hay là để ta đánh đàn để chư vị giải trí.”

 

“Được đó, đây là nơi náo nhiệt và vui vẻ.”

 

“Ừ.” Chỉ Du ngồi xuống đất, nhẹ nhàng gảy đàn, âm nhạc vui tươi truyền đến tai tất cả yêu quái đang có mặt.

 

“Tốt quá!”

 

Có yêu quái gân cổ lên hát, có yêu quái vừa uống rượu vừa vặn eo nhảy theo nhạc, ở bên ngoài đống lửa đỏ, mỗi yêu quái đều nở nụ cười vui vẻ.

 

“Bữa tiệc đốt lửa ở núi Nữ Thần càng ngày càng náo nhiệt.” Hoang thôn trưởng nhìn bọn trẻ đang nhảy múa quanh đống lửa, ông nở nụ cười hiền hậu.

 

“Mang thêm rượu đi.” Long đại gia ngồi xếp bằng trên bàn đá, gõ ngón trỏ trên mặt bàn theo nhạc: “Chỉ Du càng ngày càng giống mấy đứa trẻ trong núi Nữ Thần này.”

 

“Vốn là một đứa trẻ.” Hoang thôn trưởng lấy một nắm linh quả đưa cho mấy tiểu yêu bên cạnh: “Trẻ con nên cười vui vẻ, tùy ý ầm ĩ, muốn làm gì thì làm.”

 

Bọn họ nhìn thấy Cửu Hồi chen đến chỗ Chỉ Du, cùng chơi nhạc với Chỉ Du, bản nhạc vốn đang êm tai trở nên sôi động hơn.

 

Bị nàng nghịch, Chỉ Du không những không tức giận, ngược lại càng cười vui vẻ hơn, thậm chí còn hợp tác với Cửu Hồi để gây rối.

 

Có yêu quái tới ngăn cản Cửu Hồi, hai người nắm tay ôm đàn bỏ chạy, Chỉ Du vừa chạy vừa không quên đưa đàn cho Cửu Hồi để nàng khảy hai cái, khiến cho càng nhiều tiểu yêu đuổi theo hai người.

 

“Khụ.” Long đại gia lặng lẽ nhìn chỗ khác.

 

Chỉ Du là một đứa trẻ rất ngoan, cuối cùng vẫn bị con bé rau hẹ dạy hư.

 

Dưới ánh nến, Chỉ Du cười thật thoải mái và vui vẻ, dường như đã có được mọi thứ trên thế gian.

 

Trong một góc, Dư Li của Cẩm lý tộc nhảy lên cổ vũ cho Cửu Hồi, Bạch Nghiễn bưng chén rượu nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du nắm tay nhau, nở nụ cười nhàn nhạt.

 

Khổng Thương Nam khoanh tay, quay đầu, không nhìn đám người náo nhiệt, cuối cùng bị tiếng đàn tra tấn đến mức không chịu nổi, trở thành một thành viên truy đuổi Cửu Hồi và Chỉ Du.

 

Bữa tiệc đốt lửa đến rạng sáng mới kết thúc, Chỉ Du và Cửu Hồi nắm tay nhau đi về nhà.

 

Mặt trời mới mọc chiếu sáng toàn bộ núi Nữ Thần, Cửu Hồi đưa Chỉ Du bước trên con đường mà hắn đã đi khi vào thôn lần đầu tiên.

 

“Chúng ta viết thiệp mời các Yêu tộc đến đại điển thành thân như thế nào?”

 

Chỉ Du dừng lại, đưa thiệp mời giấu trong ngực cho Cửu Hồi: “Viết như vậy được không?”

 

“Làm quen với nhau, không bao giờ phai nhạt. Trời đất có thể tan vỡ, nhưng tình cảm này là vô tận.”

 

“Với lời hứa vĩnh hằng, xin thề với Thiên Đạo.”

 

“Đã chuẩn bị một ít rượu, mong ngài hiện diện.”

 

HẾT (January 2025)

Bình Luận (0)
Comment