Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 95

Trương Hạc chưa bao giờ đặt chân tới Vọng Thư Các, nhưng mỗi năm đệ tử của Vọng Thư Các sẽ đến mười đại tông môn để khóc lóc kể lể về những khó khăn của bọn họ.

 

Ở trong tưởng tượng của ông, Vọng Thư Các hẳn là đổ nát, nghèo nàn, lạnh lẽo, không ngờ phong cảnh đẹp như tranh.

 

Non xanh nước biếc, hoa rơi đầy đất, có thể nói đây là thiên đường dưới đất.

 

Bên cạnh tấm bảng của tông môn có một bãi cỏ trống, vài người trẻ tuổi đang cầm khung sắt, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn thoang thoảng.

 

Trương Hạc chăm chú nhìn, hơi nghi ngờ cặp mắt của mình, mấy đệ tử này đang phơi nắng và nướng thịt ở cửa?

 

“Có người tới à?” Cửu Hồi đang quét dầu lên xiên thịt, cảm nhận được hơi thở xa lạ tới gần, quay đầu nhìn chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên mặt hồ.

 

“Xin chào chư vị tiên trưởng.” Ba ba yêu chắp tay hành lễ với nhóm Cửu Hồi.

 

“Tiểu Giáp, ngươi tới gặp Ô thừa tướng phải không?” Cửu Hồi đưa xiên thịt cho Chỉ Du, vẫy tay với ba ba yêu: “Tới đây, chúng ta cùng nhau ăn nào.”

 

“Cảm ơn Cửu Hồi tiên tử, hôm nay tiểu nhân đưa khách đến quý tông môn, sẽ không quấy rầy nhã hứng của chư vị.” Ba ba yêu nghiêng người, để lộ người khách đội mũ tre phía sau.

 

Trương Hạc cởi mũ tre, để lộ gương mặt phong sương.

 

“Trương tiền bối.” Đôi mắt Cửu Hồi sáng lên, chắp tay nói: “Vãn bối xin chào Trương tiền bối.”

 

Những người khác cũng nhận ra Trương Hạc, lần lượt lau miệng, đồng thời chào Trương Hạc.

 

“Chư vị tiểu hữu không cần đa lễ.” Nhìn các đệ tử Vọng Thư Các tự do phóng khoáng, vẻ mặt Trương Hạc hơi ảm đạm, sự thoải mái và phóng khoáng như vậy là điều mà đệ tử của Cửu Thiên Tông sẽ không bao giờ có được.

 

Ông trả tiền đò cho ba ba yêu, bay tới chỗ Cửu Hồi: “Trong lúc vô tình đi ngang qua đây, ta nhớ lời cô nương đã từng nói, mạo muội đến quấy rầy, xin hãy thứ lỗi.”

 

“Tiền bối có thể tới bỉ tông là niềm vinh hạnh cho bỉ tông.” Cửu Hồi làm một động tác mời: “Sư phụ hiện tại đang ở trong tông môn, vãn bối sẽ dẫn đường cho ngài.”

 

Các sư huynh và sư tỷ khác thấy thế, dọn thịt nướng và vĩ nướng, nháy mắt với Cửu Hồi và Chỉ Du.

 

【Chúng ta đến chỗ vắng vẻ để nướng, chút nữa các ngươi nhớ tới.】

 

Trương Hạc thấy bọn họ giao lưu bằng mắt nhưng ông giả vờ không biết, ngửa đầu chiêm ngưỡng tấm bảng mới của Vọng Thư Các.

 

Lúc ở trên thuyền, ông cảm thấy tấm bảng này tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, đến gần mới phát hiện, tấm bảng có trận pháp phòng hộ rất mạnh được luyện chế bằng đá quý.

 

Nguồn tài lực của Vọng Thư Các…… thâm sâu đến mức khó lường như thế?

 

“Tấm bảng này mới được thay mấy ngày trước.” Cửu Hồi không muốn kế hoạch tống tiền trong tương lai của Vọng Thư Các bị ảnh hưởng: “Chỉ Du tự bỏ tiền túi, không liên quan đến tông môn.”

 

Trương Hạc ngạc nhiên, các tông môn khác đều phát linh thạch và đan dược cho đệ tử, Vọng Thư Các để đệ tử bỏ tiền cho tông môn?

 

“Đúng vậy.” Chỉ Du từ trước đến nay luôn ít nói, lúc này đặc biệt nhiệt tình nói chuyện: “Để chúc mừng ta và Cửu Hồi ở bên nhau, vãn bối mới đổi tấm bảng cho tông môn.”

 

Trương Hạc nhìn Chỉ Du, rồi nhìn Cửu Hồi đang cười tủm tỉm, sau một lúc im lặng mới nói: “Chúc mừng.”

 

“Đa tạ tiền bối.” Chỉ Du nở nụ cười.

 

Tâm trạng của Trương Hạc càng phức tạp hơn, hóa ra Chỉ Du tiểu hữu cũng là người thích cười.

 

Bước vào cổng Vọng Thư Các, phía sau là đại điện lộ thiên làm bằng đá xanh, hai bên đại điện có đủ loại hoa và cây cối nở rộ, người đang ở trong đó cảm thấy vô thức thư giãn.

 

“Meo meo meo.” Một con mèo màu cam mập mạp chạy đến trước mặt Cửu Hồi, chỉ chân phải về phía trước, tiếng kêu tràn ngập tức giận.

 

“Lại đánh nhau với con mèo ngoài đảo à?” Cửu Hồi cúi người sờ cái lưng đầy thịt của nó hai cái: “Lát nữa ta sẽ bảo Bạch Kỳ giúp ngươi đánh trả.”

 

“Meo” Mèo cam dường như muốn Cửu Hồi giúp nó lấy lại mặt mũi.

 

“Hôm nay tông môn có khách quý, ta và Chỉ Du không đi được.” Cửu Hồi xoa đầu mèo: “Bạch Kỳ đánh nhau rất giỏi.”

 

Mèo cam cọ giày Cửu Hồi, khép hai chân trước, chắp tay hành lễ với Trương Hạc hai lần rồi bỏ chạy. Bởi vì nó quá mập, toàn bộ thịt trên người nó đều run rẩy khi chạy.

 

“Các tiểu yêu này mới mở linh trí gần đây, đầu óc và tính tình giống như trẻ con bốn năm tuổi, nuôi chúng ở trong tông môn để chúng nó được đọc sách và biết chữ, sau này mới có thể phân biệt được thị phi, biết thiện và ác.” Cửu Hồi giải thích với Trương Hạc: “Con mèo mập mới vừa chạy đi thậm chí không thể đánh bại con mèo của dân làng nuôi ngoài đảo.”

 

Trương Hạc trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Như vậy khá tốt.”

 

Yêu thú làm thú cưỡi ở Cửu Thiên Tông tuyệt đối không được phép tùy ý chạy trong tông môn, chứ đừng nói đến chuyện đánh thua con mèo khác, rồi nhờ đệ tử của tông môn phụ chúng đánh trả.

 

Đang suy nghĩ, một con chim mập mạp trông như gốc cây già bay ngang qua đầu Trương Hạc, nó bay rất gấp gáp nhưng không quên chào Cửu Hồi và Chỉ Du.

 

Tuy rằng Vọng Thư Các có rất ít đệ tử, nhưng tông môn rất náo nhiệt.

 

“Trương tiền bối!” Ngọc Kính đi ra khỏi chính điện Vọng Thư Các, phía sau bà là Mạc trưởng lão với nụ cười tươi rói.

 

“Trương tiền bối đặt chân đến bỉ tông, thật sự đã làm cho bỉ tông tỏa sáng, xin mời ngài ngồi.” Ngọc Kính vui vẻ mời Trương Hạc vào điện.

 

Sau khi Trương Hạc ngồi xuống, Ngọc Kính tự tay rót trà cho ông, Mạc trưởng lão tự tay lột vỏ trái cây cho ông, thái độ nhiệt tình đến mức khiến Trương Hạc đỏ mặt.

 

Mấy ngày nay, Trương Hạc đã trải qua nhiều nơi, đã được một số tông môn tiếp đãi, nhưng hầu như không trắng trợn như Vọng Thư Các.

 

“Mấy ngày nay, chúng ta ngày nhớ đêm mong, cuối cùng ngài đã đến.” Dường như bà e ngại tự tay rót trà vẫn chưa đủ nhiệt tình, Ngọc Kính đưa đồ ăn nhẹ đến trước mặt Trương Hạc: “Xin tiền bối yên tâm, ngài đã tới Vọng Thư Các, có nghĩa là người của chúng ta, có gì cần thì cứ việc lên tiếng, ta đã chuẩn bị sẵn chìa khóa của nhà kho.”

 

Bà lấy một chùm chìa khóa leng keng ở trong nạp giới ra, đặt vào tay Trương Hạc: “Có rất nhiều chỗ ở trên đảo, ngài cứ việc chọn, chúng ta có đủ viện.”

 

Trương Hạc vốn muốn nói mình chỉ đi ngang qua xem thử, không định trở thành trưởng lão của Vọng Thư Các, nhưng khi đối mặt với ánh mắt vui mừng và mong đợi của bốn người Vọng Thư Các, cùng với chùm chìa khóa nặng trĩu trong tay, ông thậm chí cảm thấy nếu mình từ chối, ông sẽ có tội.

 

“Lão hủ nghe nói, nếu muốn trở thành người của Vọng Thư Các, cần phải thông qua sự khảo nghiệm của ngọc giác tông môn.” Trương Hạc nhân cơ hội đặt chìa khóa lên bàn.

 

“Trưởng lão và bỉ tông đương nhiên là có duyên, nếu không thì vì sao hai đồ đệ không nên thân của ta không mời người khác gia nhập bỉ tông, mà chỉ mời ngài?”

 

Trương Hạc: “……”

 

Không phải bởi vì chỉ có mình ông rời khỏi Cửu Thiên Tông hay sao?

 

“Nếu tiền bối sợ chúng ta khó xử, vãn bối sẵn sàng lấy ngọc giác của tông môn ra thử.” Ngọc Kính đỏ mắt nói: “Tiền bối cũng biết đó, Vọng Thư Các từ trước đến nay có rất ít người, chỉ mấy người sư huynh muội chúng ta, không có trưởng bối phía trên, chỉ có mười đồ đệ phía dưới, nếu ngài làm thái trưởng lão của chúng ta, toàn bộ tông môn sẽ có trụ cột.”

 

“Đúng đúng đúng, chúng ta biết tiền bối đang suy nghĩ giúp chúng ta.” Mạc trưởng lão cầm ngọc giác của tông môn tới, đặt trước mặt Trương Hạc: “Tiền bối, xin mời ngài. Chỉ cần ngọc giác sáng lên, ngài và chúng ta là người một nhà.”

 

Trương Hạc cảm thấy hình như có gì đó không ổn, nhưng đối mặt với bốn cặp mắt sáng ngời, ông đành phải giơ tay ra về phía ngọc giác tông môn của Vọng Thư Các.

 

Hy vọng ngọc giác sẽ không phát sáng, như vậy ông không cần khó xử, người của Vọng Thư Các cũng không cần……

 

“Ồ!” Cửu Hồi nhẹ giọng kêu lên: “Màu xanh đẹp quá, Trương tiền bối quả nhiên có duyên với chúng ta.”

 

“Không, ta……” Trương Hạc nhìn ánh sáng xanh phát ra từ ngọc giác, vô thức muốn từ chối.

 

“Vãn bối Cửu Hồi xin chào thái trưởng lão.” Cửu Hồi quỳ xuống, lạy Trương Hạc, hành đại lễ của vãn bối.

 

“Vãn bối Chỉ Du……”

 

Tay trái Trương Hạc đỡ Chỉ Du đang sắp quỳ xuống lạy theo, tay phải nâng Cửu Hồi dậy, giải thích: “Lão hủ không hiểu biết gì về sự việc trong quý tông, thật sự không thể……”

 

“Không sao, tông môn chúng ta rất ít việc làm.” Cửu Hồi nhân cơ hội nắm tay áo Trương Hạc: “Thái trưởng lão, ngài giỏi kiếm thuật, ta cảm thấy ngài ở Kim Ngọc Lâu là tốt nhất, nơi đó có đá thử kiếm, phong cảnh rất đẹp, thích hợp nhất cho kiếm tu.”

 

“Ta……”

 

“Vây ta sẽ đi dọn dẹp chỗ ở ngay bây giờ, sư tỷ và hai sư điệt nói chuyện với thái trưởng lão nhé.” Thân hình hơi mập của Mạc trưởng lão đặc biệt nhanh nhẹn, chạy ra khỏi chính điện nhanh như chớp.

 

Trương Hạc ngơ ngác nhìn cánh cửa, sau một hồi mới thở dài cười: “Làm phiền chư vị.”

 

Trước khi tới đây, ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ ở lại Vọng Thư Các, nhưng không hiểu sao, ông lại dễ dàng chấp nhận lời mời của Vọng Thư Các.

 

Ông giơ tay sờ ngọc giác của tông môn, thấy ngọc giác lại phát ra ánh sáng màu xanh lần nữa. Sắc mặt vốn buồn bã bấy lâu mới dịu đi một chút.

 

Có lẽ ông thật sự có duyên với Vọng Thư Các.

 

“Hôm nay lão hủ tới đây, còn có một chuyện muốn nói với quý tông.”

 

“Thái trưởng lão, ngài cứ nói là bàn bạc với chúng ta.” Cửu Hồi nhẹ nhàng kéo tay áo Trương Hạc: “Chúng ta là người một nhà, không cần chú ý đến hình thức.”

 

Trương Hạc không khỏi bật cười: “Cửu Hồi cô nương…… Cửu Hồi nói đúng, do ta không cởi mở.”

 

“Không sao, ngài ở Vọng Thư Các một thời gian sẽ quen thôi.” Ngọc Kính kéo Chỉ Du và Cửu Hồi cùng ngồi xuống: “Lúc Chỉ Du mới gia nhập tông môn, tính tình ít nói ít cười, bây giờ đã đi theo các sư huynh và sư tỷ vui vẻ cười đùa.”

 

Trương Hạc nhớ lại các đệ tử nướng thịt ngoài cổng, thầm nghĩ, nếu Ngân Tịch lớn lên trong môi trường như vậy, có lẽ sẽ không lạc lối.

 

Ông nhìn Cửu Hồi đang chơi với ngọc bội hoa đào trên eo Ngọc Kính, sự thân thiết như mẹ con thế này không bao giờ xuất hiện giữa thầy trò ở Cửu Thiên Tông.

 

“Mấy ngày trước, ta đi ngang qua vài tiểu thành xa xôi, vô tình nghe được một tin tức.” Vẻ mặt Trương Hạc nghiêm túc: “Có đại yêu của Yêu tộc xuất hiện ở Nhân gian giới.”

 

“Bọn họ có làm tổn thương dân chúng không?”

 

Trên mặt Trương Hạc lộ ra vẻ khó hiểu: “Bọn họ vẫn chưa làm hại dân chúng, mà chỉ xuất hiện trong núi sâu rừng già, thậm chí còn cứu những người dân gặp nạn, nghe nói bọn họ đang……”

 

Ông cảm thấy tin tức này thật sự quá phi lý, hơi ngượng ngùng nói ra.

 

“Đang làm gì?” Ngọc Kính hỏi.

 

“Đào mộ.”

 

“Hả?!” Ngọc Kính tưởng rằng tai mình có vấn đề, bà nghiêng đầu nhìn Cửu Hồi: “Đào mộ ai?”

 

“Không rõ nữa, nhưng theo lời của người dân địa phương, không có ai chôn cất tổ tiên trong núi sâu rừng già hẻo lánh ít người tới.” Trương Hạc trầm ngâm: “Có lẽ bọn họ đang tìm bí cảnh nào đó?”

 

“Có lẽ……” Cửu Hồi yếu ớt nói: “Có lẽ bọn họ đang tìm mộ của Yêu tộc?”

 

Ngọc Kính nhớ tới hồ yêu đã chết nhưng sống lại mà Cửu Hồi từng nhắc tới, lập tức hiểu ngay: “Thì ra là thế.”

 

Nếu ác yêu đã chết còn có thể sống lại và làm hại nhân gian, như vậy rải tro cốt của bọn chúng trước khi bọn chúng sống lại, chẳng phải sẽ giải quyết tận gốc vấn đề hay sao?

 

Không ngờ, để giữ gìn sự yên bình cho thiên hạ, Yêu tộc lại chu đáo như thế.

 

Trong một ngọn núi sâu nào đó, Long đại gia giậm chân, biến xương của ác long đã chết cả vạn năm trước thành tro bụi, ông lấy cuốn sổ tay cũ nát trong ngực ra, lẩm bẩm: “Mộ của ác long thuộc Long tộc, chắc đã xử lý xong hết rồi nhỉ.”

 

“Tại sao vẫn còn xương lưng của ác giao bị chế tạo thành vũ khí của Ma tộc?” Long đại gia bấm đốt ngón tay: “Năm ngoái đã bị tiểu rau hẹ phá hỏng?”

 

Rất tốt, rất tốt, không cần phải chạy tới Ma tộc.

 

Ở bên đây, Trương Hạc càng khó hiểu hơn: “Tại sao Yêu tộc phải rải tro cốt của ác yêu đã chết?”

 

Ngọc Kính lướt mắt qua Cửu Hồi: “Có lẽ…… Yêu tộc cũng ghét cái ác như kẻ thù, muốn nghiền xương ác yêu thành tro chăng?”

 

Trương Hạc: “……”

 

Đệ tử của Vọng Thư Các lười biếng như thế, có lẽ tông chủ cũng không đáng tin cậy phải không?

Bình Luận (0)
Comment