Cuộc hôn nhân giữa mẹ và cha của Lâm Tiêu có thể nói là một cuộc hôn nhân thương mại, cũng có thể nói là lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua cha Lâm lại không phải là một người chung tình.
Mẹ Lâm từ nhỏ đã yếu ớt, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, năm đó cũng là cha Lâm chủ động trêu chọc bà. Không lâu sau khi kết hôn, hứng thú ban đầu dần biến mất nên cha Lâm lại khôi phục bản tính thật sự của mình, tán tỉnh khắp nơi.
Ban đầu mẹ Lâm còn cảm thấy tức giận, hết nháo lại giận dỗi cha Lâm. Nhưng qua một thời gian dài, bà đã triệt để hiểu rõ con người cha Lâm rốt cuộc là như thế nào. Cuối cùng bà cũng hết hy vọng, chuyên tâm vào việc nuôi dạy đứa con trai bảo bối duy nhất của hai người, mặc cho cha Lâm trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thế nào cũng đều không thèm để bụng.
Bản thân mẹ Lâm vốn đã yếu, sau khi sinh Lâm Tiêu lại càng thêm suy nhược. Lâm Tiêu lớn lên trong hoàn cảnh như vậy đương nhiên sẽ yêu người mẹ đau ốm của mình hơn.
Lâm Tiêu không có tình cảm gì nhiều với người cha của mình, dù sao thì cha Lâm quanh năm đều không có ở nhà, ngoại trừ những ngày lễ ngày tết phải có mặt vì mệnh lệnh của ông Lâm.
Từ khi còn nhỏ, Lâm Tiêu đã vô số lần nhìn thấy cha mình ra ngoài với những người tình khác nhau, cũng từng nhìn thấy mẹ mình rơi lệ không biết bao nhiều lần vì chuyện này, cho nên anh ta cũng ghét hành vi ngoại tình của cha mình.
Lâm Tiêu được thừa hưởng đôi mắt phượng xinh đẹp từ mẹ Lâm, không phải từ nhỏ anh ta đã mang kính mà là lên trung học mới bắt đầu mang. Vì Lâm Tiêu không bị cận nên kính anh ta mang là loại kính phẳng không có độ, mà mục đích thực sự của việc đeo kính cũng chính là để che đi đôi mắt phượng kia.
Lâm Tiêu không xấu, thậm chí có thể nói một câu là rất đẹp, mà đôi mắt phượng kia lại càng tăng thêm không ít mị lực cho anh ta.
Lúc mẹ Lâm qua đời Lâm Tiêu vẫn còn đang học tiểu học. Sau khi Lâm Tiêu vào trung học, rất nhiều người đã tỏ tình với anh ta vì đôi mắt phượng kia. Anh ta nhớ đến mẹ mình, cũng vì đôi mắt quá xinh đẹp này mà bị cha Lâm coi trọng, nhưng kết quả lại không hề tốt đẹp, cho nên Lâm Tiêu mới bắt đầu che giấu chính mình.
Anh ta không cần nhiều "đào hoa". Tuy đã mang kính, cũng như tỏ ra rất lạnh lùng nhưng vẫn có nhiều người thích anh ta, có điều như thế cũng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Lâm Tiêu cảm thấy như vậy rất tốt.
- ---
Ông Lâm cuối cùng cũng quyết định giao lại quyền lực. Người ông nhìn trúng đương nhiên chính là Lâm Tiêu. Đứa con trai ăn chơi lêu lổng kia từ trước đến nay ông đều không thèm suy tính đến.
Người phụ nữ góp phần gây nên cái chết tức tưởi của mẹ Lâm Tiêu kia cũng rất thủ đoạn, nhiều năm như vậy mà cha anh ta vẫn giữ bà ta ở bên cạnh.
Xuất phát từ việc muốn "trả thù" người cha cùng với người phụ nữ đáng chết kia, Lâm Tiêu mới đồng ý với ông Lâm quay trở về kế thừa gia nghiệp.
Trước kia là Lâm Tiêu lười so đo với những người này, nhưng khi ông Lâm ngày càng già đi, đám tình nhân của cha anh ta, đặc biệt là người phụ nữ đã chọc chết mẹ của anh ta kia liền bắt đầu không an phận.
Sau khi mẹ Lâm mất, nhờ thủ đoạn dứt khoát như sấm sét của ông Lâm mà không một tình nhân nào của cha Lâm thành công thượng vị gả vào Lâm gia.
Tuy con cái của cha Lâm cũng không hề ít, nhưng con trai hợp pháp duy nhất chỉ có một mình Lâm Tiêu, vậy nên quyền thừa kế đương nhiên thuộc về anh ta. Lâm Tiêu là danh chính ngôn thuận, thế nên đám người đó đều nóng lòng muốn giết chết Lâm Tiêu. Chỉ cần Lâm Tiêu chết, cơ hội của bọn họ sẽ lớn hơn.
Ngay sau đêm Phương Nghiên và Lâm Tiêu phát sinh quan hệ, ông Lâm cùng với Lâm Tiêu đã ngồi trò chuyện mặt đối mặt với nhau ở trong thư phòng nhà cũ Lâm gia suốt cả một buổi chiều.
Lâm Tiêu đã đáp ứng với ông nội sẽ trở về Lâm gia, nhưng không được ép buộc anh ta liên hôn... cho dù bị ép buộc, anh ta cũng sẽ không thỏa hiệp... Tình hình hiện tại là Lâm gia cần anh ta, chứ không phải anh ta muốn thừa kế Lâm gia.
Ông Lâm sảng khoái đồng ý sẽ không ép buộc anh ta liên hôn, muốn cưới ai cũng được nhưng phải đưa người đó về ra mắt, năm tiếp theo sinh cho Lâm gia một đứa trẻ coi như người thừa kế đời kế tiếp.
Trong xã hội ngày nay, mặc dù hai beta nam không thể sinh con, nhưng có thể sử dụng công nghệ trích xuất gen của hai người để sinh ra một đứa trẻ thuộc về bọn họ.
Kỳ thật Lâm Tiêu có hơi phản cảm với yêu cầu này, nhưng nghĩ đến những "thủ đoạn nhỏ" ngày càng nhiều gần đây của đám tình nhân cha anh ta, anh ta lựa chọn đồng ý.
Trùng hợp trước đó một đêm anh ta cùng với Phương Nghiên đã xảy ra quan hệ, vậy nên ứng viên sáng giá trước mắt có thể kết hôn chính là y.
Hơn nữa, Lâm Tiêu vốn có chút ám ảnh cưỡng chế với sự sạch sẽ, trước mắt anh ta cũng không hề bài xích Phương Nghiên tới gần mình... Thế nên, đây là lý do lớn nhất khiến Lâm Tiêu quyết định kết hôn với Lâm Tiêu.
Nếu nói tìm một người khác đến diễn kịch cũng được, anh ta có thể sẵn sàng chi trả thù lao, nhưng chút thói ở sạch của Lâm Tiêu làm anh ta không thích người lạ tới gần mình.
Lâm Tiêu giải thích rõ ràng tất cả những việc này với Phương Nghiên... muốn y diễn kịch với anh ta.
Trong thâm tâm Phương Nghiên không muốn làm phiền đến Thẩm Thư và Hàn Tử Việt, vậy nên sau vài phút suy nghĩ y đã quyết định đồng ý. Chỉ là diễn thôi mà, một năm qua rất nhanh, nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.
Nhưng Phương Nghiên rất thẳng thắn từ chối yêu cầu sinh con cho Lâm gia của ông Lâm, muốn sinh thì Lâm Tiêu tự đi tìm người khác mà sinh. Với công nghệ hiện đại hôm nay, chỉ cần gen của một người cũng đã có thể sinh ra một đứa trẻ, không phải vấn đề gì khó.
Khi ông Lâm nhìn thấy Phương Nghiên, vẻ mặt rõ ràng vô cùng vui vẻ. Điều này làm cho Phương Nghiên càng thêm thấp thỏm.
Cha mẹ Phương Nghiên đã sớm qua đời, vì thế y có thể tự quyết định chuyện hôn nhân của mình, hoàn toàn không cần phải thương lượng với bất kỳ ai.
Vì Phương Nghiên nhất quyết không chịu tổ chức hôn lễ, mà ông Lâm cũng không buộc y và Lâm Tiêu phải làm hôn lễ cho nên việc này trên cơ bản liền bỏ qua.
Đùa à, y còn không định đi đăng ký kết hôn với Lâm Tiêu chứ đừng nói gì đến việc tổ chức hôn lễ? Như vậy chẳng phải là công bố cho tất cả mọi người đều biết sao?
Vốn dĩ "kết hôn giả" chỉ là để đối phó với ông Lâm, cần gì phải làm nhiều chuyện không cần thiết như vậy?
Thực tế, Phương Nghiên không nghĩ rằng chút mánh khóe nho nhỏ này của y và Lâm Tiêu có thể qua mặt được ông Lâm.
Những người lão làng như ông Lâm đều là nhân tinh, dù sao cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, ăn muối còn nhiều hơn bọn họ ăn cơm thì làm sao có thể không nhìn ra?
Ngoài mặt ông Lâm cười rất vui vẻ, hòa ái, nhưng ai biết trong lòng rốt cuộc đang toan tính cái gì? Có điều dường như ông Lâm cũng không dự định vạch trần bọn họ.
Về chuyện tổ chức hôn lễ, Lâm Tiêu nói với ông Lâm rằng anh ta đồng ý với ý tưởng của Phương Nghiên. Trước mắt anh ta sẽ đăng ký kết hôn với Phương Nghiên trước, nếu hiện tại Phương Nghiên không muốn tổ chức hôn lễ thì sau này rồi bàn cũng được.
Phương Nghiên rất vui vì Lâm Tiêu không phá bỏ lời hứa của mình. Nếu không lúc ấy có lẽ y đã trở mặt ngay tại chỗ trực tiếp hủy hợp tác với anh ta.