Thời điểm hai người xuống lầu, người máy gia đình vừa mới chuẩn bị xong bữa sáng đang bưng ra khỏi phòng bếp.
Một bữa sáng kiểu Trung Quốc rất đơn giản, gồm bánh bao, sữa đậu nành, cháo gạo kê cộng với một đĩa dưa muối nhỏ.
"Nhìn không ra anh lại là người thích ăn mấy món này đấy." Phương Nghiên có chút ngạc nhiên.
Y nghĩ rằng Lâm Tiêu sẽ là kiểu người thích đồ ăn phương Tây, dù sao hình tượng của anh ta cũng là một bộ tinh anh cấm dục.
"Nhà tôi tương đối truyền thống." Lâm Tiêu trả lời: "Ăn cơm thôi."
Vừa nói xong, Lâm Tiêu còn lịch sự kéo ghế ngồi ra giúp Phương Nghiên: "Cậu ngồi đi."
Phương Nghiên thấy vậy càng thêm kinh ngạc, còn có chút không được tự nhiên.
Hành vi thân sĩ của Lâm Tiêu thực sự làm y cảm thấy không quen, dù sao từ trước tới nay Phương Nghiên đều đứng ở vị trí là người quan tâm chăm sóc đến người khác, rất ít có người quan tâm đến y trong một vấn đề nhỏ nhặt như vậy.
"Được, cảm ơn." Phương Nghiên đáp lại, cảm ơn Lâm Tiêu đã kéo ghế ra giúp mình.
"Chút nữa ăn sáng xong chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn trước, sau đó đi chụp ảnh cưới, cậu thấy sao?" Lâm Tiêu chợt lên tiếng hỏi Phương Nghiên.
Kế tiếp Lâm Tiêu còn bổ sung thêm một câu: "Chuyện này trước đó chúng ta đã bàn bạc xong xuôi. Tuy lúc cậu mới tỉnh lại tôi có nói chúng ta đã kết hôn nhưng trên thực tế hai chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, nhưng bởi vì chúng ta cũng đã làm loại chuyện thân mật đó rồi nên..."
"A? Tôi..." Phương Nghiên nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, đối với loại chuyện thân mật trong miệng Lâm Tiêu cũng có chút xấu hổ.
Không biết tại sao mà Phương Nghiên không muốn đăng ký kết hôn, nhưng y lại tin mình và Lâm Tiêu rất yêu nhau. Bởi vì y hiện tại đã quên đối phương, nếu như đổi ý chuyện lúc trước thì lại sợ làm tổn thương Lâm Tiêu, dù sao hai người bọn họ cũng đã làm loại chuyện thân mật đó.
Cho nên y không biết nên trả lời như thế nào mới không cần đăng ký kết hôn, cũng không làm tổn thương Lâm Tiêu.
"Cậu đang do dự sao?" Tuy nhiên Lâm Tiêu lại sắc bén chỉ ra: "Vì sao? Là tôi làm chưa đủ tốt sao?"
Nói xong Lâm Tiêu liền cúi đầu, thoạt nhìn vẻ mặt có chút buồn bã.
"... Không, không phải nguyên nhân của anh đâu, là tôi..." Phương Nghiên vừa trông thấy vẻ mặt đó liền nhảy dựng, sốt ruột muốn lên tiếng phản bác nhưng chỉ lắp bắp được vài chữ mà không nói ra được nguyên nhân, đành phải im lặng.
"Không sao, ăn cơm trước đi, nếu cậu không muốn nói thì thôi." Lâm Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Phương Nghiên, khuôn mặt thoạt nhìn thật đáng thương, giọng nói còn có chút nghẹn ngào.
Phương Nghiên: Đm, sao mắt anh ta đỏ thế?! Khóc rồi?!
"Anh, anh đừng khóc, không phải tôi không chịu trách nhiệm với anh đâu, chỉ là tôi..." Phương Nghiên nói nói một hồi lại không nói được nữa.
Ngủ với người ta xong lại không chịu kết hôn với người ta, chuyện này có nói thế nào cũng đều là cặn bã. Phương Nghiên khóc không ra nước mắt.
Có điều y thật sự không nhớ rõ! Hơn nữa không hiểu sao nhưng trong đầu dường như có thứ gì đó luôn làm y cảm giác được có chỗ nào đó không ổn, không muốn đi đăng ký kết hôn với Lâm Tiêu.
"Được rồi, không cần nói nữa đâu, tôi hiểu." Lâm Tiêu chợt cảm thấy không thú vị, thu hồi vẻ mặt đáng thương, giọng nói cũng khôi phục bình thường.
Cùng một thủ thuật sử dụng quá nhiều kỳ thật rất nhàm chán cũng rất tẻ nhạt.
Phương Nghiên thoạt nhìn ăn một chiêu này, nhưng ngay cả khi đang mất trí nhớ mà trong tiềm thức của y vẫn phản kháng chuyện kết hôn với anh ta.
Thực tế, với anh ta thì không phải Phương Nghiên là không được, chỉ là anh ta không bài xích Phương Nghiên, cũng lười đi tìm người nào khác nên mới lựa chọn Phương Nghiên mà thôi.