Thời điểm Phương Nghiên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường king size trong một căn phòng xa lạ.
Đầu của y đau dữ dội, không chỉ như vậy, nơi nào đó của hạ thân dưới lớp chăn bông khách sạn cũng đau nhức vô cùng.
"......" Thân thể khó chịu khiến Phương Nghiên không nhịn được muốn chửi bậy.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm trong phòng bị mở ra từ bên trong. Một làn sương màu trắng lan tới.
Phương Nghiên nghe tiếng động vội quay đầu nhìn lại. Trông thấy một Beta nam mặc áo choàng tắm bước ra, mái tóc ngắn màu đen vẫn còn nhỏ nước.
Bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta không mang mắt kính, Phương Nghiên thoáng sửng sốt một chút mới nhận ra người này là ai.
Là Lâm Tiêu.
Phương Nghiên vừa đối diện với đôi mắt phượng lạnh lùng sắc bén của đối phương, những ký ức đêm qua vốn đã bị lãng quên liền nhanh chóng kéo đến.
Đôi môi mang theo hương rượu, nụ hôn mê say. Thanh âm nghẹn ngào rên rỉ, triền miên không dứt.
Sau đó, Beta cả người trần trụi ngồi trên giường nhìn Lâm Tiêu đứng ở cửa phòng tắm, mím chặt môi.
......
Tua ngược thời gian về một tuần trước.
Phương Nghiên vừa mới xuống phi thuyền, liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Thư và Thẩm An đứng trong đám đông đang chờ ai đó.
"Ba nuôi!" Thẩm An nhảy dựng lên, vẫy vẫy tay chào đón để thu hút sự chú ý của Phương Nghiên.
Phương Nghiên kéo theo vali nhanh chóng đi qua đó.
"A Nghiên, đã lâu không gặp." Thẩm Thư vươn hai tay ra, làm một tư thế ôm.
"Tiểu Thư, đã lâu không gặp." Phương Nghiên cũng duỗi tay, ôm lấy Thẩm Thư.
"Ba nuôi ba nuôi! An An cũng muốn ôm nữa!" Thẩm An đứng ở một bên kháng nghị.
Sau khi Phương Nghiên buông Thẩm Thư ra liền nghe thấy Thẩm An nũng nịu đòi ôm.
"Được, ba nuôi cũng ôm An An nào." Phương Nghiên bật cười một tiếng, ngồi xổm xuống ôm cậu nhóc Thẩm An vào lòng.
"An An năm nay tựa hồ cao lên không ít nha." Phương Nghiên nói.
"Vâng ạ! Dù sao An An cũng đã sắp tám tuổi rồi đó!" Thẩm An đáp lại: "Lúc trước rõ ràng ba nuôi đã hứa sẽ tới Hải Lam Tinh thăm An An và ba ba mà, cuối cùng lại kéo dài hơn một năm mới đến, ba nuôi là kẻ lừa đảo!"
"Ba nuôi thật sự rất bận, bận rộn kiếm tiền để mau chóng đến thăm An An đây." Phương Nghiên cố ý lắc lắc đầu, còn thở dài nói.
"Ba nuôi chính là một đại... tham tiền!" Thẩm An nói xong câu đó lập tức chạy đi trốn sau lưng Thẩm Thư, đề phòng bị Phương Nghiên véo mặt.
"Thẩm An, mới hơn một năm không gặp mà con càng ngày càng nghịch ngợm!" Phương Nghiên lại giả vờ tức giận, đưa tay kéo Thẩm An đang trốn sau lưng Thẩm Thư ra.
"Phụt." Thẩm Thư bật cười thành tiếng.
"Đi thôi, xe còn chờ chúng ta ở bên ngoài đấy."
Phương Nghiên một tay dắt Thẩm An, tay kia kéo theo vali của mình cùng Thẩm Thư ra cảng phi thuyền.
Lần này Phương Nghiên đến chính là để tham dự tiệc đầy tháng con trai thứ hai của Thẩm Thư và Hàn Tử Việt. Không sai, là cậu con trai thứ hai, không phải là cô em gái mà Thẩm An hằng thương nhớ nhẩm đi nhẩm lại trước đó.
Nhớ tới vẻ mặt thất vọng của tiểu gia hỏa khi nói chuyện với y lúc ấy, Phương Nghiên liền muốn bật cười.
"Em trai không tốt sao, cho dù không phải em gái, con làm anh trai thì cũng phải chăm sóc cho em ấy. Hơn nữa, để ba ba và daddy của con tiếp tục sinh cho con một cô em gái nữa không phải là tốt rồi sao... cho đến khi nào có em gái thì thôi." Phương Nghiên nói đến đây cố ý kéo dài giọng ra, ánh mắt trêu chọc bắn về phía Thẩm Thư đang uống nước sau lưng Thẩm An.
Lúc ấy Thẩm Thư vừa mới tỉnh lại sau khi sinh xong, ngồi trên giường bệnh nghe thấy lời này liền phun ra ngụm nước trong miệng, sặc nước đến nỗi cả mặt đỏ bừng, sau lại ho khan một trận dữ dội. Hàn Tử Việt ở bên cạnh lo lắng vuốt vuốt lưng cho cậu.
Lúc trước Phương Nghiên đã hỏi qua ngày sinh dự kiến của Thẩm Thư, sau đó lên phi thuyền đến Hải Lam Tinh. Y ước tính thời gian phi thuyền từ đây đến Hải Lam Tinh có thể sẽ vừa kịp bữa tiệc đầy tháng của đứa trẻ.