Chương 107: Cần Phải Đề Phòng
Chương 107: Cần Phải Đề PhòngChương 107: Cần Phải Đề Phòng
Tất cả tiền của thu được trong quá trình giữ gìn chính nghĩa, ngoại trừ dùng để bồi thường người bị hại ra, Duy Hòa Bang còn trích ra một phần để duy trì chỉ tiêu cá nhân, nhưng tất cả nguồn thu chỉ tiền bạc đều sẽ được định kỳ thông báo cho công chúng;
Duy Hòa Bang cũng sẽ định kỳ tuyển chọn thanh niên cùng chung chí hướng để gia nhập Duy Hòa Bang, cùng nhau bảo vệ chính nghĩa, bao ăn bao ở, dạy cho võ công cơ sở...
Từng điều khoản được liệt kê ra ngoài, Duy Hòa Bang dùng tốc độ nhanh nhất thay thế vị trí của quan phủ trong lòng dân chúng Lư Dương Thành.
Hơn nữa có liên minh phòng ngự Duy Hòa, không còn xảy ra chuyện bá tánh bị tấn công vào ban đêm nữa.
Gương mặt của mỗi một người bá tánh trong Lư Dương Thành đều tràn ngập vui vẻ, mở miệng ra là Duy Hòa Bang, ngậm miệng là Phùng Thất, tràn ngập vui vẻ sung sướng.
Phùng Thất tạo bình an cho vạn gia, thuộc tính đột nhiên tăng nhanh.......
Sau khi mấy người Khâu Phi Bằng bị hợp nhất, các đường chủ ở những nơi khác như Khâu Phi Báo, Lý Siêu, Lâu Nguyệt Hương không còn bị chặn lại, ngay khi mấy tên kia vừa mới chạy trở về đã bị bắt lại, hơn nữa còn do đích thân Khâu Nguyên Lãng khuyên nhủ, vô cùng tự nhiên mà gia nhập vào Duy Hòa Bang, cũng bắt đầu giao lại toàn bộ sản nghiệp của Thiết Chưởng Bang trước kia cho Duy Hòa Bang;
Sau khi người Phùng gia được cứu ra ngoài, Phùng Thế Nhân định dùng tình cảm trước kia để đối lấy quyền lực ở Duy Hòa Bang, nhưng lại bị Phùng Thất dùng lí do giữ gìn công chính mà từ chối trách mắng một trận, sắp xếp cho họ bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất, cắt đứt ý định đi đường tắt của người Phùng gia.
Nhìn Phùng Thất một tay che trời ở Lư Dương Thành, cuối cùng Phùng Thế Nghĩa cũng hiểu, chủ tớ đã đổi chủ, người Phùng gia đã không thể trèo cao lên Phùng Thất nữa, ngoài ra, những gì Phùng Thất nói đều là sự thật, đúng là dựa vào Thiên Ma có thể làm cho gia tộc lớn mạnh, chỉ tiếc, Phùng gia lại không có số hưởng đó... ...
Lư Dương Thành tràn ngập sức sống, rực rỡ hẳn lên, bên trong Duy Hòa Bang lại vô cùng buồn thảm.
Các nhân viên trung tầng như Liễu Thành, Cao Dung gần như không có bất cứ nụ cười nào. ...
"Bang chủ, tính ngày thì nếu Khâu Mộc Thiên thuyết phụ được Đồng môn chủ, mai mốt thôi họ sẽ về đến nơi. Có phải chúng ta cần phải đề phòng trước không? Đồng môn chủ là một trong bảy cao thủ mạnh nhất ở thời điểm hiện tại..."
Liễu Thành hơi khựng lại một chút nói:
"Đương nhiên, dựa vào võ công của bang chủ, đương nhiên sẽ không hề sợ Đồng Thế Hoành. Nhưng Thần Quyền Môn có rất nhiều đệ tử môn hạ cao thủ, nếu họ quyết tâm nhắm vào Duy Hòa Bang, chỉ dựa vào thân thủ của chúng ta, chỉ e là không thể nào ứng phó được. Duy Hòa Bang của chúng ta có quá ít cao thủ, hơn nữa mấy người Khâu Phi Bằng cũng chưa chắc là cam tâm tình nguyện đầu hàng..."
Hắn ta nhìn Vương Tam ở bên cạnh Đỗ Cách nói:
"Dù họ thật lòng đầu hàng thì chỉ cần có mặt Vương tiên sinh, họ cũng không thể nào phát huy ra được toàn bộ sức chiến đấu."
"Không chỉ cần phải đề phòng Thần Quyền Môn không đâu, còn có những môn phái ở sau lưng chúng ta nữa."
Đỉnh Vạn Kiệt cười khổ nói:
"Sau khi chuyện ở Lư Dương Thành truyền ra ngoài rồi, chỉ e là mấy người chúng ta sẽ bị coi là kẻ phản bội bị xử lý. Không có môn phái nào cho phép chuyện này xảy ra, đây rõ ràng là đang đào gốc rễ của họ!" "Đúng vậy! Chúng ta không thể nào che giấu được chuyện ở Lư Dương Thành."
Nhiếp Nông nói:
"Hôm trước có mấy tên thủ hạ của ta trốn ra khỏi Lư Dương Thành, có lẽ là đi về môn phái mật báo rồi, có lẽ không mấy ngày nữa, chủ tông sẽ cử người đến tiêu diệt tất cả chúng ta."
"Bên ta cũng thế."
Cao Dung nhíu mày:
"Bang chủ, tam môn ngũ phái lưỡng bang nhất gia, tổng công mười một môn phái đứng đầu, Duy Hòa Bang đã trêu chọc sáu cái, đắc tội hơn một nửa giang hồ, dù là Vĩ Thánh Kiều Hòa thì lúc trước cũng không dám điên đến mức này..."
Mấy người Cao Dung bị một loạt động tác của Đỗ Cách trói chặt với chiếc thuyền Duy Hòa Bang này, muốn xuống thì xuống không được, chạy lại không dám chạy, nghĩ đến những kẻ địch mà họ sắp sửa phải đối mặt, ai nấy đều rầu muốn chết, khóc cũng khóc không ra.
"Cho nên các ngươi đang hối hận vì đã gia nhập vào liên minh phòng ngự Duy Hòa sao?"
Đỗ Cách nhìn mấy người xung quanh, cười hỏi.
Cái gì mà hối hận chứ?
Ngươi có cho chúng ta cơ hội lựa chọn sao?
Rõ ràng là tên ác đồ ngươi kiên quyết kéo chúng ta đến trói chặt vòa Duy Hòa Bang, nói cứ như là chúng ta thật lòng muốn gia nhập vào vậy đó.
Nếu thời gian có thể quay lại lần nữa, khi nhìn thấy bức thư kia thì họ nên chạy về tông môn trước, không nên đi gặp mặt cái tên này.
Mọi người nhìn thằng vào mắt Đỗ Cách, muốn cãi lại nhưng không dám, cúi gằm đầu xuống, dùng im lặng để tỏ vẻ phản kháng.