Chương 1169: Là Thần Của Họ
Chương 1169: Là Thần Của HọChương 1169: Là Thần Của Họ
Đây chính là cơ hội của hắn!
Chỉ cần biểu hiện của hắn đủ ưu tú, vậy khi hắn làm vài chuyện quá đáng ở trên chiến trường dị tỉnh thì chắc cũng không gặp vấn đề gì.
Sau khi bị hắn chuyển chủ đề, Bạch Long cũng không còn quan tâm tới sự khác thường của từ khóa nữa.
Vì thế, đối với Giải trí Phiếm Vũ Trụ mà nói, thỉnh thoảng hành động bất thường chỉ là một việc nhỏ không đáng kể!.......
Chờ Đỗ Cách đến gần, các chiến sĩ dị tỉnh mới vây kín hắn lại, ai cũng nhìn về phía Đỗ Cách bằng ánh mắt tràn ngập sự sùng bái, thần thái hăng hái.
Mỗi một vòng chiến trường dị tỉnh đều là một lần thử thách giữa sống và chết, sống sót cũng được tính là thành công rồi, huống chi lần này bọn họ lại giành được hạng nhất.
Điểm mấu chốt chính là, giai đoạn nguy hiểm nhất là phần sau nhưng bọn họ gần như đã nắm chắc chiến thắng, chỉ với điểm này thì Đỗ Cách đã là thần của bọn họ rồi.
Sau khi ra khỏi chiến trường dị tỉnh, Xuân Tâm Nảy Mầm đã mất tác dụng đối với đám Cao Minh Phùng Trung, nhưng Dư Hạ đã khôi phục giới tính ban đầu là nữ chiến sĩ.
Nàng nhìn bóng người Đỗ Cách mà như được phủ thêm một tầng thánh quang, tình cảm dạt dào ẩn chứa trong đôi mắt như muốn nuốt chửng Đỗ Cách vậy.
Chẳng qua, thân phận chiến sĩ dị tỉnh cũng khiến nàng nhận ra rằng cả đời mình cũng không thể ở bên Đỗ Cách.
Dù sao, không có một nam nhân nào cho phép nữ nhân của mình lúc là nam lúc là nữ ở trên chiến trường dị tỉnh, bọn họ thích kiểu thiếu nữ thuần khiết chưa từng bị chiến trường dị tỉnh nhuốm bẩn hơn.
Xét thấy, các nàng cũng chỉ đành chôn thật sâu sự sùng bái của mình xuống tận đáy lòng. ...
"Đỗ ca, bốn lần giành hạng nhất trên chiến trường dị tỉnh, thành tích của ngươi đã đuổi kịp Hoa Cô Vân rồi!"
Cao Minh cười toe toét ôm bả vai Đỗ Cách, vô cùng hưng phấn.
"Nói nhăng nói cuội gì đấy, nói chính xác là đã vượt qua Hoa Cô Vân rồi."
Ân Nhị Xuyên nói:
"Hoa Cô Vân đâu giành được hạng nhất trong bốn vòng chiến trường dị tỉnh liên tiếp đâu, hơn nữa còn ở trong chiến trường tận một năm."
"Đúng vậy, công lao của Đỗ ca đã lớn hơn Hoa Cô Vân nhiều. Trong thời gian một năm mà giành được nhiều tài nguyên như vậy, cho dù Khải Nguyên Tỉnh có thua mười năm thì cuộc sống của dân chúng vẫn như bình thường, không có vấn đề gì."
Đái Thắng nói:
"Lúc trước, Hoa Cô Vân rời khỏi chiến trường dị tỉnh và làm Tổng Thống nhiều năm như vậy, với lý lịch hiện tại của Đỗ ca thì trực tiếp kế nhiệm vị trí Tổng Thống cũng không có vấn đề gì."
"Đỗ ca, ngươi còn thể ra chiến trường không?"
Trong lòng Ân Nhị Xuyên hơi lay động, hỏi với chút ước ao.
Hệ thống thi luân chuyển yêu cầu chiến sĩ dị tỉnh được chọn phải ra chiến trường bốn năm liên tục, hiện tại Giải trí Phiếm Vũ Trụ liên tiếp thay đổi quy tắc, trong thời gian hơn một năm đã mở ra bốn vòng chiến trường dị tỉnh, tính ra Đỗ Cách đã hoàn thành hệ thống thi luân chuyển trước thời hạn, có thể yên tâm hưởng thụ phúc lợi rồi. Nếu tiếp tục ra chiến trường, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì toàn bộ số công lao tích cóp lúc trước đều không còn giá trị gì nữa rồi.
Những người khác cũng quăng ánh mắt về phía Đỗ Cách, bọn họ đều là chiến hữu của Đỗ Cách, nếu như Đỗ Cách rút lui khỏi chiến trường dị tỉnh, bọn họ là thành viên nòng cốt trong đội của Đỗ Cách thì cũng có thể theo hắn gà chó lên trời.
"Vẫn đi chứ."
Đỗ Cách nhìn mọi người xung quanh, đưa ra một đáp án bất ngờ.
"Tại sao?"
Ân Nhị Xuyên kinh ngạc hỏi.
"Bởi vì mục tiêu của ta là thoát khỏi sự khống chế của Giải trí Phiếm Vũ Trụ!"
Đỗ Cách mỉm cười, quay đầu lại liếc nhìn căn cứ ở phía sau, lẩm nhẩm:
"Nếu rút lui khỏi chiến trường dị tỉnh thì ta sẽ không còn cơ hội nữa."
Một câu nói khiến tất cả mọi người có mặt đều trầm mặc.
Đã có lúc, bọn họ cũng từng có ý chí mạnh mẽ muốn phản kháng Giải trí Phiếm Vũ Trụ.
Nhưng sau khi trải qua sự tàn khốc của chiến trường dị tỉnh và sự xa hoa lãng phí của cấp cao Khải Nguyên Tinh, phần ý chí kia đã bị hao mòn hầu như không còn gì từ lâu.
Bọn họ quyết đấu sống chết ở trên chiến trường, vất vả lắm mới có được quyền lợi hưởng thụ mọi thứ, cho dù Khải Nguyên Tỉnh vẫn duy trì trạng thái hiện tại thì bọn họ cũng có thể trải qua một cuộc đời rất tốt.
Đã như vậy, tại sao còn muốn phấn đấu vì một mục tiêu mờ mịt chứ?
Vì tự do, đáng sao?
"Đỗ ca, ngươi thật sự không suy nghĩ thêm sao? Lỡ như sơ sẩy ở trên chiến trường dị tỉnh thì chẳng còn gì cả."
Đái Thắng ấp a ấp úng nói.
"Ta sẽ không vây khốn mình ở trong lao tù này."
"Chỉ là các ngươi có thể ở lại tham gia vào chính trị. Với tư lịch hiện tại của ta, sắp xếp cho các ngươi tiến vào một vài bộ ngành ít quan trọng cũng không thành vấn đề.
Chờ ngày nào đó ta ra khỏi chiến trường dị tỉnh, lỡ như không được đối xử công bằng thì các ngươi có thể giúp ta một tay."
Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều kích động.