Chương 1176: Châm Biếm
Chương 1176: Châm BiếmChương 1176: Châm Biếm
Khi Đỗ Cách mở mắt ra lần nữa thì hắn đã ở trên một sườn núi non xanh nước biếc rồi.
Trên người mặc quần áo bằng vải thô, ốm nhom yếu ớt, đôi tay nhỏ xíu thô ráp, cánh tay còn không to bằng cây gai dầu.
Kiềm!
Bắt đầu của sự lừa dối nhất chính là cơ thể của một đứa trẻ. ...
Tình hình là chiếm cơ thể của chó R rồi.
Đỗ Cách châm biếm, đầu tiên hắn quét mắt nhìn bảng điều khiển cá nhân ở trước mắt:
Họ tên: Đỗ Cách;
Số hiệu: 48699527;
Tinh thần lực: 8575400;
Thứ hạng hiện tại: 2714/2753;
Từ khóa buổi diễn: Hung tàn;
Từ khóa buổi diễn: Khuyên bảo;
Kỹ năng nâng cao: Tạm thời chưa có
Vật phẩm phái sinh: Tạm thời chưa có;...
Hung tàn?
Khuyên bảo?
Hung tàn: Hung ác tàn bạo; đồng nghĩa: Hung ác, tàn nhẫn, hung bạo, cuồng bạo;
Khuyên bảo: Khuyến khích dẫn dắt; Khuyên nhủ khuyên bảo; Đồng nghĩa: Dẫn dắt, hướng dẫn, khuyến khích.
Lại bị lừa nữa sao?
Từ khóa chính lại là hung tàn, kết quả là hắn lại chiếm cơ thể của một đứa trẻ tám chín tuổi, thật sự đứa trẻ tám chín tuổi là hung tàn sao, có thể giấu đi sao?
Từ khóa thứ hai cũng càng ngày càng trừu tượng hơn rồi.
Đây có phải là tiết tấu để hắn làm nhân sinh đạo sư sao?
Một bên là hung tàn còn một bên là nhân sinh đạo sư, không có cách nào để hai từ khóa này phối hợp lẫn nhau a!?
Hơn nữa, hình như hai từ khóa này không liên quan gì đến thân phận của đứa trẻ...
Đỗ Cách cảm thấy đầu hắn sắp phình to rồi.
Vào thời điểm này hắn mới chân chính hiểu ra những kẻ cướp nhà kia không phải người có thân phận tốt, chiến sĩ dị tỉnh khó sống thế nào khi vừa bắt đầu đã gặp phải một từ khóa rác rưởi.
Vì không thể chủ động chiếm cơ thể nên chiến trường dị tỉnh đã hoàn toàn biến thành một trò chơi may rủi.
Tư tưởng chính mà Đỗ Cách giao cho các chiến sĩ dị tỉnh của Khải Nguyên Tỉnh là cẩu thả nhưng bản thân hắn lại không có ý định cẩu thả.
Cầu thả bốn năm năm, chờ cho đến khi cơ thể của đứa trẻ này lớn lên, đi ra ngoài đã muộn.
Đứa trẻ bị hắn chiếm cơ thể tên là Thiết Đầu, trí nhớ của hắn vô cùng đơn giản. Cha tên là Trương Lão Tam, mẹ tên là Ngưu Thúy Hoa, làng mà hắn sống tên là thung lũng Trương gia, cả nhà đều làm tá điền cho địa chủ Trương ở trong thôn, cha mẹ trồng trọt, mà nhiệm vụ chính của hắn là chăn bò cho địa chủ, làm những việc như quét rác và các công việc lặt vặt khác như thắp hương.
Từ nhỏ Thiết Đầu đã chơi cùng cô bé thanh mai trúc mã, ngoài ra còn có Trương Viêm là con trai út của địa chủ rất thường xuyên bắt nạt hắn.
Ước mơ lớn nhất của hắn là được giống như cha hắn, tức là sau khi lớn lên có thể sở hữu hai mẫu đất thuộc về riêng mình.
Ngoài những chuyện này ra thì đầu óc hắn không còn nhớ được cái gì hữu ích nữa.
Liên quan đến sự hình thành thế giới hay phân bổ quốc gia thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng mà, cái này cũng phù hợp với sự hiểu biết của một đứa trẻ chín tuổi về thế giới.
ôi!
Khởi đầu của địa ngục khó khăn, không khác mấy so với việc không có trí nhớ!
Đỗ Cách thở dài rồi lại liếc nhìn bảng cá nhân, số người sống sót trên chiến trường vẫn hơn hai ngàn bảy trăm người.
Đúng như hắn mong đợi, sau khi khán giả của Vũ trụ giải trí có thể chỉ định tuyển thủ thì tỷ lệ chiếm cơ thể thành công tăng lên đáng kể, hơn hai trăm người bị tiêu diệt sau khi cố chiếm cơ thể, phần lớn đều đến từ Khải Nguyên Tỉnh!
Bãi cỏ xanh cao ngất tung bay trong gió, ba con bò đang thong thả gặm cỏ trên sườn núi.
Đỗ Cách ngước nhìn lên và những gì hắn nhìn thấy là bầu trời xanh.
Khi nhìn xuống hắn nhìn thấy có một thôn làng nhỏ gồm vài chục hộ dân ẩn mình trong thung lũng.
Khói bếp bốc lên, nông dân vác cuốc đi ra đồng làm việc, trên người ai cũng mặc quần áo bằng vải thô.
Nhìn xa hơn là ngọn núi, sau lưng cũng là núi, trên núi là rừng rậm, có con đường quanh co ẩn mình trong rừng, ngoài cái này ra thì không nhìn thấy hộ dân nào khác.......
Đỗ Cách thu hồi tầm mắt.
Hung tàn?
Cách tốt nhất để con người duy trì sự hung tàn chính là giết người.
Nhưng sơn thôn nhỏ đổ nát này, hắn phải giết ai?
Giết đứa con trai út ngốc nghếch của nhà địa chủ đã ức hiếp hắn nhưng theo Đỗ Cách mà nói thì cái gọi là ức hiếp của Trương Viêm chẳng qua chỉ là trò trẻ con, nếu giết người chỉ vì chuyện này thì hơi quá đáng.
Giết gia đình địa chủ?
Ruộng đất của nhà địa chủ cũng là được tích lũy qua từng năm, đối với tá điền thuê và canh tác ruộng đất như nhà hắn thì địa chủ cũng không đối xử quá khắt khe với họ, lương thực để lại cho họ mỗi năm cũng đủ để một nhà ba người của hắn sinh sống.
Hơn nữa, tiêu diệt cả nhà địa chủ thì quan phủ sẽ truy xét xuống, lúc đó không ai có thể trốn thoát được...
Còn như giết người trong thôn?
Các chiến sĩ dị tỉnh khác có thể làm được điều đó nhưng Đỗ Cách không làm được, hắn không thể xem những người dân tay không tấc sắt này thành chất dinh dưỡng để hắn trưởng thành được.