Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1211 - Chương 1242: Trừng Phạt

Chương 1242: Trừng Phạt Chương 1242: Trừng PhạtChương 1242: Trừng Phạt

Đỗ Tử Minh cầm kiếm đứng lên, hăng hái nói:

"Ta muốn tận mắt thấy Đoan Vương chịu trừng phạt."

"Không cần, ta tự đi là được, đời này ta chỉ vừa mới thức tỉnh, sức mạnh còn chưa đủ nên không bảo vệ được ngươi."

Đỗ Cách liếc nhìn thiếu niên cùng họ với mình, lắc đầu cười nói:

"Ở đây chờ tin tức tốt của ta là được."

Nói xong, thân hình của hắn đã biến mất ở trước mặt ba người, lúc hiện ra thì đã ở trong một hẻm nhỏ phía sau Đoan Vương Phủ.

Không thể cảm nhận tình huống trong Đoan Vương Phủ, nên Đỗ Cách không thể trực tiếp dịch chuyển tức thời vào vương phủ, đành bất đắc dĩ dịch chuyển đến ngõ hẻm ở phía sau.

Thân thể của hắn lại lóe lên, nhảy lên đầu tường, sau khi quan sát bố trí cụ thể ở trong Đoan Vương Phủ thì Đỗ Cách mới ung dung xông vào.

Sau đó, cảm nhận bị áp chế của hắn bỗng nhiên có tác dụng trở lại, tất cả bố trí ở tiền viện vương phủ đều khắc ở trong đầu hắn, nhưng vẫn không cảm nhận được nội viện và hậu viện, chắc hẳn đó là nơi sinh hoạt thường ngày của Đoan Vương.

Những vương tử này bảo vệ bản thân thật nghiêm mật!

Chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, Luyện Khí Sĩ có mặt ở khắp nơi, nếu như không phòng hộ nghiêm ngặt thì chẳng thể giấu nổi cơ mật gì...

Đỗ Cách bất đắc dĩ lắc đầu, không sử dụng dịch chuyển tức thời nữa, mà sử dụng luân phiên Thái Dương thần lực và Hắc Ám thần lực, ẩn nấp ở ánh mặt trời và trong bóng tối, ung dung đi dạo trong vương phủ. ...

Lúc này, sau khi Đỗ Cách rời đi, ba người Liêu Cửu Long ở trên trà lâu nhìn về phía Đoan Vương Phủ mà tỏ vẻ khiếp sợ.

"Sư phụ, ngài nói thử xem đến cùng tu vi của tiền bối sâu bao nhiêu?”

Liễu Tử Vân hỏi:

"Hắn tiến vào Đoan Vương Phủ mà không hề kích hoạt trận pháp nhắm vào tu sĩ ở trong phủ. Chẳng phải nói, cho dù là chân tiên thì cũng nhất định phải đi từ cửa chính mới có thể vào được vương phủ sao?"

"Trận pháp nhắm vào tu sĩ, nhưng hắn là nhân vật sáng vai được với đạo tổ, trận pháp mà có tác dụng với hắn thì mới là lạ."

Liêu Cửu Long cười khổ:

"Lúc hắn thi triển pháp thuật cũng không cần bấm quyết hay niệm chú, hạ bút thành văn, tự nhiên mà thành. E rằng đã nắm giữ quy tắc thiên địa giống như đạo tổ từ lâu, chỉ sợ hắn tiện tay cũng có thể phá được trận pháp."

"Vậy tại sao hắn lại nói tu vi không đủ, không bảo vệ được ta?"

Đỗ Tử Minh hỏi:

"Rõ ràng ta muốn đi vào giúp hắn."

"Bởi vì hắn không muốn dẫn ngươi đi vào."

Liêu Cửu Long lườm hắn một cái, nói: "Dù sao Đoan Vương cũng là vương tử, tiền bối có thể chống đỡ được long khí phản phệ, còn ngươi thì dựa vào cái gì để gánh chịu nhân quả giết chết vương tử? Dựa vào tu vi nông cạn này của ngươi sao?

Cho dù chỉ tham dự chứ không ra tay, nhưng vào khoảnh khắc Đoan Vương chết thì e rằng một thân tu vi của ngươi cũng phải hóa thành hư vô, ngươi thật sự cho rằng long khí phản phệ là chuyện nhỏ sao? Chắc hắn, tiền bối nói không bảo vệ được có nghĩa là không có cách giúp ngươi chống đỡ long khí phản phệ."

Đỗ Tử Minh sửng sốt, một lát sau mới thì thào nói:

"Tiền bối muốn bảo vệ ta?"

"Ngươi cho rằng thế nào?"

Liêu Cửu Long hít một hơi, nhìn hai đồ đệ bị mình làm cho cảm động mà bày ra vẻ mặt thất vọng:

"Nếu như đây chính là Luyện Tâm Lộ, e rằng chẳng cần tốn thời gian thì ba người chúng ta cũng sẽ bị hắn đồng hóa, cam tâm tình nguyện bán mạng vì hắn. Thiên Ma thật đáng sợ, tác động trong âm thầm tựa như ăn mòn ý chí của chúng ta."

"Sư phụ, nhưng tại sao ta cảm thấy đi theo tiền bối tu hành cũng không tệ, ngoài trừ lời nói muốn hủy diệt thế giới này mà hắn đã nói chúng ta, hắn cũng không làm việc ác gì!"

Đỗ Tử Minh nói:

"Thậm chí hắn còn chưa từng đồ sát diệt thành, lạm sát kẻ vô tội..."

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy hắn rất tốt, không quá khác biệt thiện niệm Thiên ma kia là mấy."

Trong đôi mắt của Liễu Tử Vân lấp lóe tia sáng kỳ lạ:

"Nếu như Thiên Ma đều như hắn, có lẽ chẳng mấy chốc trên đời sẽ không có người xấu."

Nhìn hai đồ đệ chìm sâu trong ma chướng và không thể tự thoát ra, Liêu Cửu Long há miệng muốn khuyên bọn họ quay về chính đạo.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên nói cái gì cho phải!

Cuối cùng, hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ, hắn nói:

"Bất kể thế nào thì mục đích của hắn cũng là hủy diệt thế giới này, một khi sức mạnh của hắn khôi phục đến đỉnh cao thì tất cả mọi người đều phải chết... Tử Minh, Tử Vân, chúng ta không thể vẽ đường cho hươu chạy!"

"Nhưng hắn còn chẳng nỡ làm tổn thương mấy hài đồng kia hắn thật sự sẽ hủy diệt thế giới này sao?"

Liễu Tử Vân thở dài một tiếng, nhìn về phía Đoan Vương Phủ mà nhẹ giọng nỉ non. ...

Nơi bị áp chế cảm nhận cũng không ảnh hưởng đến khả năng nghe và nhìn.

Nhưng khả năng nghe và nhìn cũng chỉ giới hạn ở trình độ của người bình thường, chứ không khoa trương đến mức thính lực bao trùm cả tòa thành.
Bình Luận (0)
Comment