Chương 1245: Ảo Ảnh
Chương 1245: Ảo ẢnhChương 1245: Ảo Ảnh
Sau mấy chiêu thì pháp khí hộ thân của Đoan Vương cũng phát ra âm thanh giòn giã, vết nứt đã trải rộng khắp miếng ngọc bội.
Âm than giòn tan này tựa như bùa đòi mạng, Đoan Vương chợt chấn động, nhanh trí nói:
"Lão tổ tha cho ta đi, ta là hoàng tử, nếu bắt ta làm con tin thì ngươi có thể chạy thoát khỏi kinh thành."
"Bắt làm con tin ư, lão tổ giết ngươi để mua vui chứ muốn chạy trốn khi nào."
Đỗ Cách cười gần một tiếng, vung kiếm đâm lần nữa.
Răng rắc!
Pháp khí hộ thân của Đoan Vương hoàn toàn vỡ vụn.
"Đừng đâm từ phía sau..."
Giọng nói của Đoan Vương im bặt, hai mắt trợn to, thất khiếu chảy máu, hơi thở đứt đoạn.
Đoan Vương chết rồi, những oan hồn kia như tìm được chính chủ, nhanh chóng bổ nhào về phía thân thể của Đoan Vương kèm theo tiếng kêu sắc nhọn.
Đỗ Cách loáng thoáng nhìn thấy ảo ảnh của Đỗ Cách bị xé thành mảnh vụn ở trong tiếng kêu bỉ thảm, mà cái gọi là long khí phản phệ cũng không xuất hiện, cũng không biết là do đẳng cấp thần lực cao, hay là do thân phận chiến sĩ dị tỉnh nên không bị nhân quả của thế giới này ràng buộc?
Chẳng qua, Đoan Vương chết rồi thì hắn cũng đạt được mục đích, nên không cần ở đây thêm nữa.
Hắn dùng thần lực cuốn một phát, cướp hết các loại bình và lọ ở trên người Đoan Vương và Tư chân nhân, sau đó hắn định rút lui khỏi Đoan Vương Phủ.
Bỗng nhiên, một âm thanh chấn động tựa như sấm sét chợt truyền đến từ giữa bầu trời:
"Yêu nghiệt phương nào, dám ám sát hoàng tử?"
Đỗ Cách sững sờ, đệch mợ, cảnh giác như thế sao?
Đèn bản mệnh!
Đột nhiên một cụm từ chợt xuất hiện ở trong đầu Đỗ Cách.
Ựa, không chú ý rồi.
Công tử Tể tướng gia bị đoạt xác mà còn có thể phát hiện đèn bản mệnh bị tắt, huống chỉ là một hoàng tử?
AI
Quả nhiên giết người ở thế giới tiên hiệp quá phiền phức, chỉ đánh hồn phi phách tán vẫn chưa đủ!
Nếu như đã bị phát hiện thì gắng gượng đối phó thôi!
Nếu là buổi tối thì hắn có thể mượn Hắc Ám thần lực để ẩn nấp, sau đó im hơi lặng tiếng rút lui khỏi kinh thành. Tuy nhiên hiện tại là ban ngày, ở trong bóng tối thì có thể ẩn nấp, nhưng đường khúc xạ ánh sáng của Thái Dương thần lực có thể qua mắt phàm nhân, chứ không thể ngăn được Luyện Khí Sĩ.
Lẽ nào hắn phải ở đây chờ trời tối sao?
Có trời mới biết trong tay bọn họ còn có pháp bảo thần kỳ nào khác không?
Vì thế, nghênh chiến chính diện là lựa chọn tốt nhất.
Nếu thật sự không đánh lại thì còn không chạy được sao? Dưới ánh mặt trời, độn thuật của ai có thể nhanh hơn hắn chứ?
Đỗ Cách bất đắc dĩ hít một hơi, phá vỡ nóc nhà của Đoan Vương Phủ, ngự thần lực mà đứng giữa không trung, còn sử dụng hắc khí của Hắc Ám thần lực để ngưng tụ ra một thân thể có kích thước như người trưởng thành.
Bên ngoài Đoan Vương Phủ.
Hơn mười Luyện Khí Sĩ đã bày ra trận hình từ sớm, khi thấy Đỗ Cách đi ra thì chúng cũng không phí lời, lập tức ngự kiếm và đánh về phía Đỗ Cách.
Đủ loại ánh kiếm bện thành một chiếc lưỡi bằng ánh kiếm ở giữa bầu trời, phong tỏa tất cả đường chạy trốn của Đỗ Cách.
Hiển nhiên đây là một bộ hợp kích thuật.
Chẳng qua chỉ là một đám Luyện Khí Sĩ, Đỗ Cách thật sự không thèm quan tâm, chiếc lưới ánh kiếm có mạnh hơn nữa thì cũng không thể bảo vệ phía sau bọn họ, mà Thái Dương thần lực thì có thể dịch chuyển tức thời.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Đỗ Cách trưng ra nụ cười găn đặc trưng của nhân vật phản diện, cứ một chiêu kiếm sẽ lấy mạng của một Luyện Khí Sĩ, đâm từng kiếm một tựa như xiên kẹo hồ lô.
Trong tình huống không đánh lén thì hắn cũng không cần áp sát, tiện tay vung một cái chính là kiếm khí bốn mươi tới năm mươi mét, mà mức độ linh hoạt của kiếm khí hình thành từ thần lực vượt xa kiếm khí của đám Luyện Khí Sĩ này.
Thời gian chỉ trong chớp mắt, hơn mười Luyện Khí Sĩ đã ngủm mất hơn nửa, từ trên trời rơi xuống tựa như sủi cảo, chết một cách bi thảm.
Vào lúc một mất một còn, Đỗ Cách cũng không nhiều lời với bọn họ, người tốt hay người xấu cũng kệ, không hỏi đúng sai mà đã ra tay với hắn thì đều là kẻ địch, không còn gì quan trọng hơn sống sót.
Huống chỉ, sớm muộn gì cũng phải gia tăng thuộc tính của hung tàn, không tăng vào lúc chiến đấu thì tăng lúc nào?
"Không được, không phải yêu tà mà là Kim Đan chân nhân, mau đi mời lão tổ."
Các Luyện Khí Sĩ còn lại thấy tình thế không ổn thì ngừng ánh kiếm, xoay người chạy trốn.
"Vận mệnh của Tân Nguyệt Quốc đã hết, chờ khi lão tổ quay về thí chính là ngày Tân Nguyệt Quốc diệt vong."
Đỗ Cách cười tà một tiếng, bỏ lại một đống bom khói, hắc khí trên người hắn tuôn trào, che đậy nửa bầu trời, khiến kinh thành như bị bóng tối giáng lâm.
Đám người ở trên đường phố hoảng sợ, đồn dập né tránh. Đỗ Cách dựa vào sự yểm hộ của hắc khí mà cuốn ba người Liêu Cửu Long đang khiếp sợ ở trong quán trà lên, lại cướp lấy phi kiếm của Luyện Khí Sĩ bị hắn giết chết, xóa sạch ấn ký thuộc về bọn hắn ở trên phi kiếm rồi trực tiếp dịch chuyển tức thời ra khỏi kinh thành.
Lóe lên vài lần đã tiến mấy trăm dặm.
[LINH KHÍ KHÔI PHỤC: MỖI NGÀY TA RÚT MỘT KỸ NĂNG: Hài hước, hệ thống bá đạo, vả năng, dị năng, tiến hóa gen... L