Chương 1313: Hai Ngày Nữa?
Chương 1313: Hai Ngày Nữa?Chương 1313: Hai Ngày Nữa?
Đối phương còn chẳng thèm sợ long mạch phản phệ, vậy chẳng phải chỉ cần vung tay một cái là có thể giết hai tu sĩ Kim Đan bọn họ thôi sao...
Khóe miệng Hà Ngạn Triệu co giật không ngừng, hắn cúi đầu nhìn xuống khi đón nhận ánh mắt của Đỗ Cách, dường như già hơn mười tuổi chỉ trong nháy mắt, môi run rẩy nói:
"Trẫm nhường ngôi."
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Đỗ Cách cười gật gù:
"Triệu tập văn võ bá quan, Tân Nguyệt quốc sẽ cử hành đại điển nhường ngôi vào hai ngày sau. Trẫm chính thức đăng cơ, cai quản Tân Nguyệt."
"Hai ngày nữa?"
Hà Ngạn Triệu sững sờ:
"Thượng tiên, như này có phải hơi vội vàng rồi không."
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, một ngày chuẩn bị, một ngày đăng cơ, hai ngày đã coi như chậm rồi."
Đỗ Cách nói:
"Sao nào, ngươi có vấn đề gì sao?"
"Không có vấn đề gì ạ."
Hà Ngạn Triệu cay đắng nói.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại mất đế vị theo cách này.
Nhưng khi mất đi sự che chở của long mạch thì hắn cũng chỉ là một người bình thường thôi, hắn cũng không có cách nào khi đối diện với những tu sĩ có thể tùy tiện uy hiếp tính mạng mình.
Kéo dài thời gian lâu hơn một chút, có lẽ hắn còn có thể nghĩ ra biện pháp khác.
Nhưng hai ngày, hắn còn chẳng kịp truyền cái tin đi......
Việc nhường ngôi vô cùng quan trọng.
Không phải hai người cứ giao ngọc tỷ ra là có thể hoàn thành.
Dưới yêu cầu của Đỗ Cách, Hà Ngạn Triệu đã triệu tập tất cả văn võ bá quan đến Kim Loan điện từ sớm, thông báo rõ việc nhường ngôi với mọi người.
Trong chốc lát, cả triều đình ồ lên.
Thừa tướng Trì Mục Chỉ bước lên trên một bước, phẫn nộ chỉ trích Đỗ Cách:
"Đúng là kẻ xảo trá nhất thiên hạ, từ xưa tới nay, chưa bao giờ có chuyện tu sĩ làm chính trị, ngươi không sợ bị trời phạt sao?"
"Thừa tướng nói đúng, tu sĩ sống lâu, nếu như tu sĩ nhiếp chính thì đặt phàm nhân chúng ta ở đâu được? Cứ thế mãi, làm gì còn ai tồn tại?"
Đại tướng quân Khâu Thế Vượng phụ họa.
"Tiên thuộc tiên, quỷ thuộc quỷ, vì sao Đông Hoa đế quân lại muốn nhúng tay vào chuyện của nhân gian?" Lễ bộ Thượng thư đứng lên, cất cao giọng nói:
"Bệ hạ, chúng ta hãy đốt hương cầu xin trời xanh, để tiên đế đòi lại công bằng cho chúng ta?"
Bọn họ cãi nhau trên Kim Loan điện tựa như người bán thức ăn ngoài chợ, văn võ bá quan đều cố gắng tranh luận dựa trên lí lẽ vì lợi ích của bản thân.
Tu sĩ có thể làm hoàng đế thì cũng có thể làm quan viên văn võ.
Mà tuổi thọ lâu dài của tu sĩ sẽ ngăn cản cơ hội thăng cấp của bất kì phàm nhân nào.
Cứ thế mãi, phàm nhân sẽ không còn ngày ra mặt nữa.
Không một người bình thường nào lại đồng ý để tình huống như vậy xảy ra, quyền lợi của bọn họ bị uy hiếp nghiêm trọng, để bảo vệ lợi ích của mình thì những quan viên này thật sự hung hãn không sợ chết.
Thậm chí có viên quan còn ném cái hốt trong tay về phía Đỗ Cách, có lẽ bọn họ còn có khí khái hơn tu sĩ Long Hổ Sơn nhiều.
(
) Cái hốt: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.
Các tu sĩ cung phụng hoàng thất với đại diện là quốc sư chỉ biết đứng thẫn thờ ở bên cạnh, không đám nói một câu nào, lại càng đứng nói hai chân tiên còn đang ở đó, bọn họ nào dám động đậy gì.
Chỉ riêng chuyện có tu sĩ động đến ngôi vị hoàng đế của đế vương nhân gian, nhưng không bị phản phệ bởi số mệnh cũng đã đủ phá vỡ tam quan của bọn họ.
E rằng bố cục nhân gian thật sự phải thay đổi rồi.
Chỉ không biết rằng tại sao Đông Hoa đế quân lại muốn ra tay nhắm vào thế gian......
Hà Ngạn Triệu nhìn triều đình ầm ầm như chợ vỡ, không nói một lời.
Hắn đã đoán được tình huống sẽ trở nên như thế này từ sớm.
Ngược lại hắn muốn xem thử xem, tu sĩ đến cướp ngôi vị hoàng đế của hắn sẽ ứng phó với cục diện này như thế nào?
Cũng không thể giết hết văn võ bá quan được!
Quản lý một quốc gia không phải là tu hành, để những tu sĩ đã tu hành đến mức hỏng đầu kia quản lý quốc gia, e rằng có thể khiến đất nước tan rã trong vài phút.
Hà Ngạn Triệu không biết Đông Hoa đế quân muốn làm gì, nhưng có lẽ hắn có thể đoán ra được, sợ là Đông Hoa đế quân muốn mượn chuyện này để uy hiếp sự thống trị của tiên đế.
Vì thế, hắn ước gì chuyện càng ồn ào càng tốt, tốt nhất có thể kinh động đến tiên đế, để tiên đế ra tay đối phó với Đông Hoa đế quân. ...
Khu!
Đỗ Cách ho khan một tiếng, âm thanh không quá lớn nhưng lại truyền chính xác vào trong tai của mỗi viên quan trên triều đình.
Triều đình yên tĩnh lại trong phút chốc.
"Chư vị ái khanh, ta có thể nói hai câu không?"
Đỗ Cách nói.
"Phi!"
Thừa tướng Trì Mục Chi phỉ một bãi nước bọt lên Kim Loan điện: "Ngươi là người phương nào? Có quyền lực gì cai quản văn võ toàn triều, ta thà chết cũng không để ngươi sai khiến."