Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1297 - Chương 1328: Kết Cục

Chương 1328: Kết Cục Chương 1328: Kết CụcChương 1328: Kết Cục

Lãnh thổ rộng lớn như vậy, nước lớn nhất là Đại Sở có hơn mười tỷ nhân khẩu, cho dù Tân Nguyệt Quốc có nhỏ đến mấy thì cũng có hàng trăm triệu người. Nếu không có cơ số nhân khẩu lớn đến như vậy thì ngậm miệng thiên hiến cũng sẽ không dễ dàng đạt được.

Hàng trăm triệu người, không biết mỗi ngày có bao nhiêu người chết.

Văn tâm võ gan đã được truyền bá rộng rãi nên đoán chừng Địa Phủ đã biết từ lâu, căn bản không thể giấu được nữa.

Cho nên, từ khoảnh khắc quyết định thực hiện kế hoạch Nhân Hoàng, Đỗ Cách cũng không có ý định che giấu.

Hai ngày nữa sẽ công bố bảng xếp hạng cuối tháng, những gì hắn muốn là sự chênh lệch về thời gian mà thôi.

Bây giờ hắn có một sát thủ là ngậm miệng thiên hiến, Đỗ Cách nóng lòng muốn khuấy cho nước càng đục càng tốt.

Chỉ khi tiếng tăm của hắn đủ lớn thì cuối cùng mới có nhiều người có kết cục hơn.

Nước càng đục thì mọi người càng khó phân biệt ai bạn ai thù.

Một khi nảy sinh nghĩ ngờ thì tội danh sẽ được thành lập.

Tiên Đế không có kết cục, chỉ có Đông Hoa Đế Quân mới biết truyền thừa của Nhân Hoàng, bản thân hắn cũng có đủ năng lực để trừ khử mối nguy hiểm vô hình này.

Một khi Tiên Đế có kết cục thì chậu nước bẩn mà hắn hắt vào người Đông Hoa Đế Quân sẽ không thể rửa sạch được.

Hãm chân cả hai, hắn mới có thể tìm được cơ hội.

Nếu như Minh Đế bị ảnh hưởng từ truyền thừa Nhân Hoàng thì hắn cũng sẽ cho rằng mình và Tiên Đế có quyền thế ngang nhau, điều đó sẽ càng thú vị hơn.

Kích động mâu thuẫn giữa các bên, để họ đánh nhau, để bản thân tồn tại qua giai đoạn khó khăn nhất, đợi đến khi thực lực chân chính của bản thân lớn mạnh, khi đó hắn mới có chỗ đứng chân chính trên thế giới này. ...

Trong lãnh thổ Đại Sở Quốc.

Một nhóm văn nhân tiến hành thưởng xuân thi hội, ban đầu bọn họ sáng tác những bài thơ tâng bốc nhau.

Nhưng sau đó có một quyển "Viễn Cổ Văn Thánh Hợp Tập" đến từ Tân Nguyệt Quốc, sau khi nổi lên tất cả văn nhân đều rơi vào im lặng, thậm chí không có ai dám động đến tập thơ đang để giữa bàn.

Cuối cùng, có một đôi tay nhặt tập thơ lên nhưng là một người trung niên mặc thanh y, hắn tiện tay mở tập thơ ra:

"Khuyên quân chớ tiếc kim lũ y, khuyên quân tiếc lấy thời niên thiếu... trẻ trung không cố gắng, về già sầu bi thương... Khi say Thiêu Đăng Khán Kiếm, tỉnh mộng thổi kèn liên doanh... Những thi từ do tiên hiền viết ra, dù vận luật có khác với thơ đương thời nhưng ý cảnh trong đó thắng chúng ta cả ngàn lần, chỉ hận sinh ra không gặp thời nên không thể cùng tiên hiền viễn cổ chống lại số mệnh!"

"Trác Nhiên huynh, chuyện truyền thừa Nhân Hoàng của Tân Nguyệt Quốc là nghiêm túc sao?"

Một người khoảng mười tám mười chín tuổi, thiếu niên có râu xanh vừa mới nhú quanh miệng run rẩy hỏi.

"Tập thơ này là do thúc của gia tộc ta là lái buôn mang về, văn tâm là chuyện do chính mắt hắn nhìn thấy, sao có thể sai được?"

Người trung niên được gọi là Trác Nhiên nói:

"Hắn đã tận mắt nhìn thấy văn sư kia niệm kinh và thổi rơi sao trên trời như mưa, lúc sao rơi xuống cũng có một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống phá hủy toàn bộ cây cối xung quanh, cảnh tượng đáng sợ như vậy không kém tu sĩ là mấy."

"Đã có truyền thừa Nhân Hoàng hiện thế, vậy tại sao không bắt đầu từ Đại Sở Quốc ta, mà hết lần này đến lần khác lại chọn một nước nhỏ đó."

Đôi mắt của thiếu niên sáng lấp lánh, nhìn thoáng qua môi hắn, vẫn còn không phục.

"Nhân Hoàng hiện thế, trước diệt Thiên Tử."

Người trung niên híp mắt lại, nói:

"Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Hoàng thất của Tân Nguyệt Quốc đã bị mọt mẻ tóm gọn, ngay cả Túc Vương đóng giữ ở biên quan cũng khó tránh khỏi cái chết, nếu như phát sinh từ Đại Sở ta, một khi quá độ không thành thì Đại Sở Quốc sẽ sụp đổ."

"Trác Nhiên huynh, cẩn thận lời nói."

Sắc mặt của một người trung niên khác thay đổi, vội vàng nhắc nhở hắn.

"A, Tiên Hiền viễn cổ quả thực khiến người ta khâm phục!"

Người trung niên được gọi là Trác Nhiên khẽ thở dài một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, dường như hắn cũng cảm thấy đáng tiếc vì cái gọi là truyền thừa Nhân Hoàng lại không xuất phát từ Đại Sở Quốc, văn nhân có khí khái, ai mà chẳng khao khát dùng thơ giết người, lấy thơ lui địch chứ?

"Trác Nhiên huynh, hay là chúng ta dâng thư lên bệ hạ xin hắn phủ định thân phận Thiên Tử, cũng lập nên Nhân Hoàng Đạo Thống."

Thiếu niên nói.

"Lập Nhân Hoàng đạo thống chính là trở thành kẻ địch của Tiên Đế."

Có người lắc đầu nói:

"E rằng bệ hạ không có dũng khí này đâu."

"Nếu chuyện truyền thừa Nhân Hoàng là thật thì e rằng Tân Nguyệt Quốc sẽ có họa diệt quốc."

Có người nhíu mày kinh ngạc thở dài:

"Lúc trước thì yêu tà loạn thế, sau lại có truyền thừa Nhân Hoàng, chỉ sợ rằng thật sự thế gian này sắp đại loạn."

Đề cập đến yêu tà thì lông mày của thiếu niên mười tám mười chín tuổi kia vô thức run lên, hắn đứng lên đảo mắt nhìn quanh đám người:

"Chu huynh, ta muốn đến Tân Nguyệt Quốc một chuyến, ta muốn tận mắt chứng kiến văn tâm võ gan, chư vị có muốn đi cùng ta không?"

"Tử An, ngươi muốn đến Tân Nguyệt Quốc để thức tỉnh Văn Tâm sao?"

Có một thư sinh trạc tuổi hắn cười hỏi.
Bình Luận (0)
Comment