Chương 144: Đọ Sức
Chương 144: Đọ SứcChương 144: Đọ Sức
"Thất ca, không đến hai mươi ngày mà khu mô phỏng chỉ còn lại một trăm hai mươi bảy người, chúng ta đã tạo ra kỷ lục trong khu mô phỏng rồi đó!"
Phùng Trung liên tục đóng mở bảng xếp hạng, lộ ra vẻ mặt hưng phấn:
"Nếu không phải ta đích thân tham dự, ta cũng không dám tin chúng ta đã làm ra được chuyện này."
"Chủ yếu đều là Thất ca làm, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ coi như đi theo cổ vũ mà thôi."
Vương Tam nghiêm túc chỉnh lại, lúc này trên cổ hắn ta vẫn đeo ba cái đầu lâu, nhưng lại có thêm một sợi dây chuyền được làm từ xương ngón tay, cách ăn mặc giống hệt như tông giáo Tát Mãn thời nguyên thủy, vừa tà ác lại yêu diễm.
"Là công lao do tất cả chúng ta hợp tác, nếu không có các ngươi phối hợp thì ta cũng không thể nào làm được đến mức này."
Đỗ Cách cười cười, cũng không kể công.
"Thất ca khiêm tốn rồi, dựa vào bản lĩnh của ngươi, không có hai người chúng ta thì ngươi nhiều nhất cũng chỉ là chậm hơn một chút thôi, không bao giờ có chuyện không làm được. Ngược lại, nếu không có ngươi, không biết chúng ta còn đang ngồi xổm ở góc xó xỉnh nào đâu!"
Phùng Trung nói:
"Chuyện may mắn nhất đời này của ta chính là bị Thất ca bắt được ở bên ngoài Lư Dương Thành."
"Ta cũng thế, không có Thất ca, nói không chừng ta đã bị đào thải rồi."
Vương Tam nói:
"Từ khóa bệnh kiều này không phổ biến, tốc độ trưởng thành lại thấp, gần như không thể nào đi đến cuối, hiện tại ta lại xếp hạng hai trong khu mô phỏng, cứ như là mơ vậy."
"Tam Nhi, ngươi không còn giữ được hạng hai bao lâu nữa đâu, chờ Mồm mép thị phi của ta làm giang hồ loạn lên, hạng hai sẽ là của ta."
Phùng Trung nói.
Trong tay hắn ta có một món đồ chơi nhỏ kiểu công tắc, ngón tay theo thói quan bật qua bật lại.
Sau khi đi xuống phái Hoa Sơn, Phùng Trung không nghịch tai mèo nữa, bởi vì chỉ cần ngón tay hắn ta chạm vào tai mèo, mèo sẽ lập tức tè lên người hắn ta. Ngựa cũng thế, hiện tại khi hắn ta cưỡi ngựa cần phải ngồi nghiêm chỉnh, cố gắng kềm chế cảm xúc đi nghịch lỗ tai ngựa, chỉ cần hắn ta chạm nhẹ vào, chân ngựa sẽ mềm nhũn, quăng hắn ta ra ngoài ngay.
Đỗ Cách đoán không sai, lúc ở phái Hoa Sơn, hắn ta đã thức tỉnh một ký năng mới, gọi là Linh tê nhất chỉ, mục tiêu bị ngón tay hắn ta chạm đến sẽ không thể khống chế được mà sinh ra cảm giác sung sướng tột độ.
Vừa nghe là đã cảm thấy đây không phải kỹ năng đứng đắn gì.
Đến tận bây giờ các sư thái trong phái Nga Mi cũng không dám đến bên cạnh Phùng Trung, thấy hắn ta còn sợ hãi hơn khi thấy Vương Tam.
"Chỉ dựa vào ngươi? Lúc đó thì danh tiếng bệnh kiều của ta đã truyền khắp thiên hạ rồi, ngươi cũng chỉ xứng làm lão tam suốt đời mà thôi."
Vương Tam liếc nhìn hắn ta, khinh thường nói.
"Rửa mắt mong chờ." Phùng Trung vui tươi hớn hở nói.
"Đều là anh em một nhà, thứ tự xếp hạng quan trọng đến thế sao?"
Đỗ Cách quay đầu liếc nhìn họ, cười nói:
"Khu mô phỏng lấy đến top mươi lận mà, nếu có ngày nào đó các ngươi vượt qua ta, giành hạng nhất thì ta cũng không có ý kiến gì."
"Thất ca, ai dám vượt qua ngươi, vậy ta có liều mạng cũng sẽ giết chết tên đó."
Vương Tam nhìn về phía Đỗ Cách, lại nhìn Phùng Trung, vô cùng nghiêm túc nói:
"Hạng nhất khu mô phỏng chỉ có thể là Thất ca."
"Nhìn ta làm gì? Cả đời này ta cũng không có cơ hội vượt qua Thất ca.”
Phùng Trung trừng mắt ngược trở về, sau đó cười nói:
"Nói tới nói lui thì vẫn là ngươi không tự tin, biết chắc rằng ngươi không giữ nói hạng hai đúng không!"
Vương Tam liếc nhìn hắn, yên lặng sờ đầu lâu của mình.
"Thất ca, đánh phối hợp với ngươi thật sự quá sung sướng. Không biết trong khu mô phỏng tiếp theo chúng ta có cơ hội hợp tác không nữa."
Phùng Trung lắc đầu nhìn Đỗ Cách, đảo mắt nói:
"Thất ca, Tam nhi, không bằng ba chúng ta làm ám hiệu đi! Có kinh nghiệm của Thất ca, khu mô phòng lần tiếp theo có lẽ tất cả chúng ta đều có thể sống sót, chờ nói đúng ám hiệu rồi, chúng ta lại hợp tác với nhau, tranh thủ cuối cùng cùng nhau lên chiến trường dị tỉnh luôn."
"Được đó."
Vương Tam nói.
"Thiên vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu."
Đỗ Cách thuận miệng nói ra câu ám hiệu kinh điển trên địa cầu.
Trải qua nhiều ngày như thế, hắn cũng đã biết rõ quy tắc của khu mô phỏng, một người chỉ có một từ khóa, từ khóa này còn ngẫu nhiên, muốn một mình tiến vào top mười thì quá khó khăn, tìm người hợp tác là phương pháp đơn giản nhất.
"Thất ca, ám hiệu này ngầu thật, thuận miệng dễ đọc, còn đơn giản dễ nhớ."
Hai mắt Phùng Trung sáng lên, dựng ngón cái:
"§o với cái gì mà kiêm thiên bất hạ hậu thiên hạ của người nào đó thì hay hơn nhiều, ngoại trừ ba người chúng ta ra, bảo đảm không có ai có thể đáp được."
Có thể đáp được thì đều là người đồng hương trái đất.
Đỗ Cách âm thầm lèm bèm trong lòng nói:
"Đừng nói mấy chuyện này, ngẫm lại xem phải giải quyết Cái Bang như thế nào đi. Cái Bang đông nhất trong thiên hạ, cũng nhiều người già yếu tàn tật nhất, suốt bao nhiêu ngày qua vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, nói không chừng trong tay họ có mấy tên Thiên Ma, muốn đọ sức với chúng ta đó!"