Chương 146: Chưởng Môn Một Phái
Chương 146: Chưởng Môn Một PháiChương 146: Chưởng Môn Một Phái
Bên phía Kiều gia còn mượn sức rất nhiều bang phái, không nói cái khác, chỉ cần Cái Bang và Thanh Giao Bang là nhân số đã vượt qua bang phái của mấy người họ rồi.
Ông ta không thấy bất cứ khả năng chiến thắng nào.
Nếu không phải Phùng Thất theo dõi ông quá sát sao, ông ta thậm chí rất muốn bỏ trốn, chạy đến nhờ vả Kiều gia.
"Bang chủ, chúng ta phải làm sao đây?"
Kiều gia dựng cờ muốn chống đối với Duy Hòa Bang, Tả Khâu sư thái của phái Nga Mi cũng có chút luống cuống tay chân.
"Không phải tộc ta tất cả dị tâm, không lẽ người có địa vị cao thì nói đều đúng sao? Kiều gia thu nhận những Thiên Ma không thuộc về thế giới này, cũng tương đương với việc để một đám sói vào trong đàn đê, chỉ riêng chuyện này cũng đã đủ để nhận định họ là phản đồ của chủng tộc. Chúng ta đương nhiên muốn đến Kiều gia, tiêu diệt toàn bộ Thiên Ma, làm thế giới ổn định trở lại. Diệt trừ Kiều gia, chúng ta lại lấy bí tịch của Võ Thánh Kiều gia ra, tạo phúc cho giang hồ. Rõ ràng có được một núi kho máu, nhưng lại muốn thông qua phương pháp luận võ để đưa từng chút từng chút một ra bên ngoài, dùng việc này để áp chế toàn bộ võ lâm, Phùng mỗ ghét nhất là loại người ích kỷ như thế."
Đỗ Cách hiên ngang lẫm liệt nói, hắn nhìn hịch văn chiến đấu trong tay, cười khẽ nói:
"Lại nói tiếp thì Kiều gia tập trung tất cả Thiên Ma cũng coi như là giúp chúng ta một việc lớn, nếu sớm biết như thế thì ta cũng dùng chiêu này để dụ họ đến."...
Ngươi là Thiên Ma, lại luôn mồm nói muốn diệt trừ Thiên Ma; ông ta là con người, lại cứ nói muốn bảo vệ Thiên Ma.
Tính ra thì hai người các ngươi đều là phản đồ của chúng tộc, nhưng mà cả hai ai cũng đều ăn nói hùng hồn đầy chính nghĩa...
Quả nhiên, da mặt dày và lòng dạ đen tối chính là đạo lý sinh tồn không bao giờ quá hạn trong thế giới này...
Nhưng mà ai đúng ai sai đã không quan trọng, làm cách nào để giải quyết vấn đề khó khăn mà Duy Hòa Bang đang gặp phải mới là chuyện cấp thiết nhất hiện tại.
Tông Quý nhìn về phía chưởng môn sư thái của phái Nga Mi nói:
"Tả Khâu sư thái, hiện tại chúng ta đã là người trên cùng một chiếc thuyền, phái Nga Mi cũng đừng giấu cao thủ nữa, gọi bọn họ cùng nhau đối phó với Kiều gia đi."
"Cao thủ?"
Tả Khâu sư thái lộ ra vẻ khó hiểu:
"Tông chưởng môn nói gì đó, bần ni đã là người có võ công cao nhất trong phái Nga Mi rồi."
"Đừng giả vờ nữa, Bách Hiểu Sinh đã từng nói phái Nga Mi phát hiện nhân sâm ngàn năm có thể gia tăng công lực trăm năm."
Tần Văn Chính của phái Thái Sơn nói:
"Tăng lên công lực một trăm năm, cho dù Kiều Hòa bò từ trong mộ ra cũng không phải là đối thủ..."
"Nhân sâm ngàn năm gì chứ?"
Tả Khâu sư thái nhíu mày nói:
"Bách Hiểu Sinh chỉ ăn nói bậy bạ mà thôi..."
Tần Văn Chính đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tông Quý: "Tông chưởng môn, ta vẫn luôn không có mặt mũi hỏi ngươi, có phải đại đệ tử của ngươi đã nhặt được Quy điều kiếm pháp mà vô danh lão tổ của phái Thái Sơn đánh rơi trên Hoa Sơn không?"
"Vô danh lão tổ mà ngươi cũng tin? Ngươi có bị ngu không thế..."
Tông Quý trào phúng nói, đột nhiên ông ta lại thay đổi sắc mặt:
"Tiền bối Kiếm Ma của phái Hoa Sơn rời vào kiếm trủng ở núi Côn Luận... Đệt!"
"Còn có kiếm Ỷ Thiên của phái Nga Mi ta lưu lạc đến Cái Bang."
Sắc mặt của Tả Khâu sư thái cũng thay đổi, bà nhìn hai người Tông Quý, lắc đầu dở khóc dở cười:
"Chúng ta là chưởng môn của một phái, vậy mà lại bị vài câu lời đồn làm rối loạn tâm thần, đúng là quá đáng thương, còn đi tin vào chuyện nhằm nhí này, đúng là nực cười."
"Điệu hổ ly sơn."
Tông Quý nỉ non, theo bản năng nhìn về phía Đỗ Cách.
"Tông chưởng môn, lời đồn là do Bách Hiểu Sinh lan truyền, nhìn ta làm chỉ?"
Đỗ Cách luôn luôn nhớ phải bảo vệ lợi ích của bản thân:
"Ta giống như loại người làm ra chuyện nhàm chán này sao?"
Bách Hiểu Sinh sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại cố tình nhảy ra đúng lúc người leo lên núi Hoa Sơn, dụ đi rất nhiều cao thủ trong môn phái của chúng ta, không phải ngươi thì còn có ai nữa?
Tông Quý cực kỳ cạn lời, nực cười nhất chính là lời đồn đơn giản như thế nhưng ông lại không hề do dự lập tức cử người đi xác minh ngay.
Nhớ đến chuyện Đồng Thế Hoành tự nhiên lại đi hỏi ông về chuyện vương bát quyền, Tông Quý lại dời mắt nhìn về phía Phùng Trung.
Có lẽ cái tên Bách Hiểu Sinh kia chính là hắn ta.
Còn tưởng rằng hắn ta chỉ có bàn tay kia là lợi hai thôi chứ, thì ra còn có loại thần thông như thế này, Thiên Ma thật sự quá đáng sợ, âm thầm chơi các môn phái quay mòng mòng, Phùng Thất nói không sai, Thiên Ma thật sự không nên tồn tại trên đời này.
Kiều gia triệu tập một đám Thiên Ma xảo trá như thế, rõ ràng là đang tự chơi với lửa tự thiêu bản thân mà.