Chương 1542: Tình Yêu Là Mù Quáng
Chương 1542: Tình Yêu Là Mù QuángChương 1542: Tình Yêu Là Mù Quáng
Lúc này, trong đội quân không chính quy của Đỗ Cách tràn đầy mùi chua chát của tình yêu.
Mỗi người đều tìm được tình yêu chân thành cho mình, mỗi người đều vô cùng khó chịu hay thậm chí buồn nôn khi thấy tình yêu của đối phương nhưng bản thân lại không nhận ra.
Ngay cả lúc người ngoài nghi ngờ tình yêu của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ nhảy dựng lên liều mạng bảo vệ người yêu của mình.
Nguyên tổng thống liên bang nhìn thấy tình cảnh như vậy thì lo lắng không thôi.
Bọn họ vốn định lợi dụng tình yêu để buộc chặt những người ngoài hành tỉnh này ở Đế Tỉnh, nhưng bọn họ lại lơ là việc tình yêu là mù quáng.
Những người ngoài hành tỉnh này chỉ bảo vệ người yêu của mình chứ chẳng quan tâm đến tỉnh cầu phía sau bọn họ.
Nếu không xử lý tốt chuyện này thì khả năng cao đám đặc công nhà mình sẽ cao chạy bay xa với đám đặc công vũ trụ kia, đi phiêu bạt chân trời...
Nói tóm lại, toàn bộ đội quân không chính qua thực sự đã trở nên hỗn loạn, đừng nói đến việc tăng sức chiến đấu, không làm suy yếu thêm là tốt rồi.
Chẳng qua, chuyện này là chuyện tốt đối với Đỗ Cách và Zhan Sini.
Zhan Sini sai người ta kết hợp, mà kết hợp là mệnh lệnh của Đỗ Cách.
Ở trong tình yêu hỗn loạn này thì hai người là kẻ được lợi lớn nhất.
Đỗ Cách cũng chẳng suy xét nhiều đến việc cuối cùng những tình nhân kia sẽ phát triển thành thế nào. ...
"Thần Chí Cao, Thiên Thần Tộc sẽ đến vào hai ngày sau."
Đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Tỉnh Vân kéo người yêu mình đứng trước mặt Đỗ Cách, lấy hết dũng khí để nói:
"Chúng ta thật sự không chạy sao? Chiến thần Bác Minh Hàn nắm giữ thể phách tráng kiệt nhất, sức mạnh mạnh nhất, tốc độ nhanh nhất. Hắn là vị thần sinh ra từ chiến tranh, từ khi hắn xuất hiện thì chưa từng bại một trận nào. Cho dù không có hạm đội, chỉ một mình hắn cũng có thể san bằng đám lính đánh thuê bọn ta."
Nói xong, hắn liếc mắt đưa tình với người yêu của mình, nói:
"Ta phiêu bạt nửa cuộc đời mới gặp được tình yêu chân thành của mình, ta không muốn chết vô bổ trong trận chiến tranh này."
"Đúng đấy! Thần Chí Cao, còn hai ngày nữa đủ để chúng ta chạy trốn."
Thain hạm trưởng với bộ râu quai nón vốn không dám phản kháng Đỗ Cách, nhưng sau khi có đồng bọn thì dũng khí của hắn càng ngày càng tăng.
"Thần Chí Cao, trực tiếp giao người chủng nguyên cho Bác Minh Hàn thì có thể khơi ra chiến tranh giữa Thorn Thần Tộc và Thiên Thần Tộc, chờ bọn họ đánh đến mức con què con bị thương thì chúng ta vẫn có thể làm ngư ông đắc lợi, tựa như chiến lược mà Cự Nhân Tộc và Rad Thần Tộc định làm vậy."
Đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Tỉnh Vân tiếp tục thuyết phục Đỗ Cách.
"Không được."
Đỗ Cách nhìn mọi người xung quanh, cười rồi lắc đầu:
"Cuộc chiến này do ta gây nên, ta có quyền tham dự và hưởng thụ. Hơn nữa, một khi chúng ta rời đi, bất kể là Thiên Thần Tộc hay Thorn Thần Tộc thì cũng đều nổi cơn thịnh nộ với Đế Tỉnh. Ta là Thần Chí Cao của tỉnh cầu này, nên nhất định phải bảo vệ con dân của ta."
Edward, James và tổng thống liên bang cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể Thần Chí Cao của bọn họ càn rỡ thế nào, không đưa ra được một quyết sách nào đúng, nhưng ít nhất chuyện ngài bảo vệ Đế Tinh vẫn đáng tin.
Điều mà Đỗ Cách muốn chính là hiệu quả này, dù hắn có gây ra hỗn loạn thế nào nhưng vẫn không để hỗn loạn ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn...
"Nhưng bọn họ chỉ là một đám người cấp thấp..."
Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Tỉnh Vân nói không biết lựa lời.
"Câm miệng."
Đỗ Cách lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía hắn:
"Ở trong vũ trụ này, không một ai cao cấp hơn ai cả. Ở trong mắt ta, thân phận chiến thần thì cũng tương tự như một con chó trên Đế Tỉnh. Suy cho cùng, tự do là người người bình đẳng, không một ai bị ai ràng buộc, không ai thuộc quyền cai quản của ai?"
"Nếu như vậy thì tại sao ngươi không thả chúng ta rời đi để chúng ta đạt được tự do?"
Tính cách của đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Tỉnh Vân vốn bướng bỉnh, nên hoàn toàn bất hòa với Đỗ Cách.
"Bởi vì nếu thả các ngươi rời đi thì các ngươi sẽ bị người ta đuổi giết, đó không phải tự do chân chính."
Đỗ Cách liếc mắt nhìn hắn, giải thích.
"Chúng ta chỉ là một đám tiểu nhân vật, ai lại truy sát chúng ta?"
Đoàn trưởng Tỉnh Vân bĩu môi nói.
"Tạ."
Đỗ Cách chỉ nói một chữ đã khiến hắn nuốt tất cả sự oán giận trở lại trong miệng.
Mãi chưa thức tỉnh được kỹ năng của tự do, Đỗ Cách lại luận chứng một khả năng mới, đó là hắn phải khống chế tất cả mọi người lại.
Sau đó tìm một tiết điểm thích hợp để thả bay bọn họ, cho bọn họ hưởng thụ vẻ đẹp của tự do.
Giải phóng lẫn nhau.
Chờ đến khi ấy thì chắc chắn thuộc tính của hắn sẽ tăng nhanh như gió.
Tự do và ràng buộc đối lập với nhau, không có ràng buộc thì sao có thể khiến bọn họ cảm nhận được tự do chứ?
Cũng giống như hắn, bây giờ bị Giải trí Phiếm Vũ Trụ thao túng như một con rối, rồi sẽ có một ngày hắn hoàn toàn thoát khỏi Giải trí Phiếm Vũ Trụ, khi đó hắn mới thật sự tự do.
Lúc Đỗ Cách thu phục bọn họ thì đã giết kha khá người, nên lúc này trông hắn hệt như một bạo quân.
Lời uy hiếp vừa dứt, không một ai dám có ý kiến phản đối nữa.