Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1522 - Chương 1553: Đế Vệ Nhất

Chương 1553: Đế Vệ Nhất Chương 1553: Đế Vệ NhấtChương 1553: Đế Vệ Nhất

"Chiến Thần đại nhân, cần chúng ta giúp đỡ tấn công người đàn ông đó không?"

Phó tướng không nhận được phản hồi từ Bác Minh Hàn, nhìn Chiến Thần ngày càng trở nên kỳ lạ, lo lắng hỏi.

Đỗ Cách có thính giác và thị lực cực tốt, ngay cả khi thiết bị liên lạc của bọn họ được tích hợp vào áo giáp, hắn cũng nghe thấy lời kêu gọi của phó tướng, hắn cười cười, nói:

"Chiến Thần, ta không thể không nhắc nhở ngươi, một khi bắt đầu hỗn chiến, người yêu của ngươi rất có thể sẽ bị huỷ diệt!"

Chiến Thần đột nhiên mở to mắt, chỉ cần tưởng tượng trong đầu cảnh tượng tỉnh cầu hoàn mỹ bị phá huỷ, lòng hắn đau như dao cắt, vội vàng hét lên:

"Đừng, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép tấn công, nếu không, đó là kẻ thù cả đời của ta."

Nghe vậy, mọi người trên tàu Chiến Thần đều ngây người.

"Rốt cuộc ngươi đã làm gì với ta?"

Bác Minh Hàn sắp phát điên, khí lực của hắn là vô tận, nhưng quy cách thần lực của Đỗ Cách quá cao, liên tiếp bị động bị đánh, áo giáp của hắn thậm chí đã xuất hiện vết nứt, tiếp tục như vậy, e rằng hắn sẽ bị bào chết ở đây:

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Bác Minh Hàn, chúng ta có thể nói chuyện không?"

Đỗ Cách ngừng tấn công, mỉm cười nhìn Bác Minh Hàn hỏi:

"Ngay trên Đế Vệ Nhất."......

Bác Minh Hàn nhìn Đỗ Cách, sau đó nhìn xung quanh toàn bộ chiến trường tỉnh không, cuối cùng gật đầu:

"Được."

Bất kể là hỏa lực của tàu Chiến Thần hay là những đội quân không chính quy bên ngoài Đế Tinh kia, đều có thể gây tổn thương cho Đế Vệ Nhất.

Hắn không đủ khả năng chống trả.

Hắn cũng không cho phép viên tỉnh cầu hoàn mỹ này phải chịu một chút va chạm nào.

Đỗ Cách mỉm cười và thuấn di lên một đỉnh núi hình vòng cung trên Đế Vệ Tinh, lặng lẽ chờ đợi Bác Minh Hàn.

Bác Minh Hàn do dự một lúc rồi thoáng xuất hiện bên cạnh Đỗ Cách.

Đế Vệ Nhất hoang vu tĩnh mịch, không có màu xanh lá cây, không có sự sống.

Đỗ Cách nhìn xuống mặt đất lồi lõm từ trên đỉnh núi:

"Bác Minh Hàn, nhìn những miệng núi lửa đã bị thiên thạch va chạm này xem, nhìn mặt đất bị phong hóa kia, nàng ấy giống như mỹ nữ đã trải qua biết bao sóng gió mới trở nên trưởng thành và quyến rũ. Ba tháng trước, thậm chí chưa từng có người nào đặt chân lên tỉnh cầu xinh đẹp này..."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Bác Minh Hàn trừng mắt nhìn Đỗ Cách với vẻ căm hận, ngắt lời hắn, khuôn mặt Bác Minh Hàn đen như đáy nồi, Đỗ Cách đang nói những lời khen ngợi nhưng lọt vào tai Bác Minh Hàn chỉ toàn là những lời nói khó nghe, như thể thứ quý giá nhất của mình đang bị xâm phạm vậy.

"Chiến Thần huynh, Thần tộc Thorn sắp đến rồi, ngươi cũng không muốn tỉnh cầu này chịu bất kỳ thương tổn gì, đúng chứ!" Đỗ Cách cười nhạt nói.

"Ngươi..."

Hai mắt Bác Minh Hàn lập tức đỏ lên:

"Các ngươi đã làm gì ta? Đáng lẽ ta không nên thích một tỉnh cầu..."

"Tình yêu, ngươi đã được Thần Tình Yêu chúc phúc."

Đỗ Cách mỉm cười và nói.

"Chúc phúc, đó là một lời nguyền thì có!"

Bác Minh Hàn dùng sức siết chặt nắm đấm, đột nhiên ngước lên nhìn về phía mẫu hạm của Thain:

"Chính là do người phụ nữ kia đúng không?"

Đỗ Cách nhìn thấu suy nghĩ của Bác Minh Hàn, bèn nhắc nhở:

"Bác Minh Hàn, giết nàng rồi thì trên thế giới này sẽ không còn ai có thể giải trừ lời chúc phúc cho ngươi đâu. Ngươi sẽ đời đời kiếp kiếp bị ràng buộc với viên tỉnh cầu này, nói không chừng còn vì bảo vệ nàng mà đánh đổi cả mạng sống của mình đấy."

"Viên tỉnh cầu này hoàn mỹ như thế, đánh đổi mạng sống vì nàng thì sao chứ?"

Bác Minh Hàn vô thức nói, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức phản ứng lại, nghiến răng nói:

"Không gì có thể kiềm chế một thần linh, nếu viên tỉnh cầu này trở thành điểm yếu của ta, ta sẽ tự tay huỷ diệt nàng..."

"Ngươi bằng lòng sao?"

Đỗ Cách hỏi vặn lại.

"Tạ."

Bác Minh Hàn do dự, ánh mắt của hắn rơi xuống mặt đất của Đế Vệ Nhất, lời nói của Đỗ Cách lại đâm vào trái tim hắn.

Đúng vậy, viên tỉnh cầu này thực sự quá hoàn mỹ!

Mỗi một hố thiên thạch đều toát ra một sức quyến rũ khiến hắn say đắm, hắn bằng lòng ư?

"Một khi ngươi huỷ diệt nàng, điều này sẽ trở thành nỗi ân hận cả đời ngươi. Mỗi khi trong đêm khuya thanh vắng, cảnh tượng nàng tan vỡ sẽ tái hiện trước mắt ngươi, giống như một con đao thép liên tục đâm vào trái tim ngươi, ngươi sẽ đau khổ suốt đời, hơn nữa còn không thể cứu vãn."

Giọng điệu của Đỗ Cách êm ái giống như một dòng suối chảy trên núi, mang theo hình ảnh bùng nổ trong tâm trí của Bác Minh Hàn:

"Dù sao ngươi cũng không thể nào tái tạo được một viên tỉnh cầu."

"Đừng nói nữa."

Đôi mắt của Bác Minh Hàn đỏ hoe, hắn gầm lên giận dữ:

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

"Ta có thể giúp ngươi giải quyết mối tai hoạ ngầm này."

Đỗ Cách nói.

"Giải quyết thế nào?”

Bác Minh Hàn hỏi. "Ta muốn lãnh thổ của Thần tộc Thorn."

Đỗ Cách nói.

"Không thể nào, với thực lực của ngươi thì không thể nào đánh bại Thần tộc Thorn, cộng thêm ta cũng không thể."

Những chuyện không liên quan đến Đế Vệ Nhất thì đầu óc Bác Minh Hàn rất tỉnh táo, hắn khinh thường nhìn Đỗ Cách:

"Khẩu vị của ngươi lớn thật đấy."
Bình Luận (0)
Comment