Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160: Im Lặng Và Mưu Lược

Chương 160: Im Lặng Và Mưu Lược Chương 160: Im Lặng Và Mưu LượcChương 160: Im Lặng Và Mưu Lược

Triệu tiên sinh nói: "Ta đã nhìn trận chiến đấu lúc nãy, sức chiến đấu của một mình Thất ca cũng đã đủ để đè bẹp tất cả mọi người. Nếu thả Vương Tam ra, ta lo là ngươi có thể giết sạch ba người chúng ta ngay lập tức, sau đó lại một mình đấu với Võ Thánh. Khu mô phỏng đã đi đến hồi kết rồi, ta không muốn thất bại trong gang tấc, đây là chuyện thường thôi, chắc Thất ca sẽ thông cảm cho ta mà, đúng không!"

"Nói cách khác, các ngươi cũng không có ý định tham dự vào cuộc chiến đấu với Võ Thánh sao?"

Đỗ Cách cười mỉa nói.

"Từ khóa của ta là mưu lược, từ khóa của Tiểu Tuyết là im lặng, hai chúng ta đều không giỏi về khoảng chiến đấu, để hai chúng ta đi xuống chiến đấu với Võ Thánh, Thất ca hơi làm khó người khác quá rồi."

Triệu tiên sinh lại ôm quyền chắp tay thi lễ với Đỗ Cách: "Thất ca, lần này là ta keo kiệt. Không bằng thế này đi, chờ ra khỏi khu mô phỏng rồi, ta mở một bàn tiệc để tạ lỗi với Thất ca. Thất ca là người xếp hạng nhất trong khu mô phỏng, đại nhân đại lương, chắc sẽ không nhỏ mọn đến thế đúng không!"

"Triệu huynh, chắc ngươi cũng biết ta luôn đối xử rất tốt với người một nhà. Hơn nữa từ khóa của ta là giữ gìn, bên cạnh có càng nhiều người cần bảo vệ thì sẽ càng mạnh."

Đỗ Cách cười cười: "Nếu chúng ta đã là một đội, các ngươi còn có cái gì không yên tâm chứ, không lẽ ta còn có thể lén lút ám sát các ngươi trong lúc chiến đấu, tự làm cho thuộc tính tụt giảm đi sao?"

"Trên đời này cũng chỉ có một mình Thất ca có thể phát huy từ khóa giữ gìn đến mức uy vũ khí phách như thế."

Triệu tiên sinh lắc đầu cười cười nói: "Thế này đi, Thất ca, các ngươi giết Võ Thánh trước. Nếu Võ Thánh thật sự quá mạnh, ta sẽ bảo Tiểu Tuyết giải trừ im lặng của Vương Tam ngay lập tức, hơn nữa mấy người chúng ta cũng sẽ gia nhập vào trận chiến đấu này.

Một khi ta không làm được chuyện này, vậy với khả năng của Thất ca thì việc dẫn Võ Thánh đến giết ta cũng dễ như trở bàn tay. Vậy thì Thất ca cũng có thể yên tâm rồi đúng không! Ta tính toán nhiều như thế, sẽ không may áo cưới cho người khác."

"Được."

Đỗ Cách nhìn Triệu tiên sinh đang đứng ở bên trên, lười không muốn dây dưa với hắn ta nữa, gật đầu, lại nhìn về phía Kiều Bình Giang hỏi: "Chừng nào thì Võ Thánh sống lại."

"Máu đủ rồi sẽ tự sống lại."

Kiều Bình Giang nói: "Kiều gia chỉ có trình tự thực hiện cụ thể, không biết cuối cùng Kiều Hòa sẽ làm thế nào để sống lại, nhưng khu mô phỏng cần có một cái boss cuối, cho nên ông ta nhất định sẽ sống lại."

Đôi bên không tiếp tục xoắn xuýt ở từ khóa nữa, đã đến cửa ải cuối cùng rồi, từ khóa của ai là cái gì đã không còn quan trọng như thế.

Hơn nữa, những người có mặt ở đây đều có ý đồ riêng, từ khóa nói ra ngoài cũng chỉ là giả, hỏi hay không hỏi cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Phùng Trung trừng mắt nhìn Triệu tiên sinh ở trên kia, trong ánh mắt lướt qua chút độc ác, giống như phải nhớ kỹ dáng vẻ của hắn ta, hắn cũng bị im lặng trấn áp, vẫn chưa thể nói chuyện được. ...

Đỗ Cách không để ý đến mấy người trên tháp, mà chỉ nhìn ra sân.

Lúc nãy trong sân còn đang chém giết máu chảy thành sông, Tang Diễm phá hư, lại đập nát toàn bộ những thi thể đó, máu văng tung tóe khắp nơi. Nhưng lúc này, cho dù là vết máu trên vách tường hay là trên mặt đất đều dần dần thẩm thấu vào trong. Trong thời gian họ nói chuyện, sân gần như đã không nhìn thấy màu đỏ nào nữa.

Cùng lúc đó, lỗ tai của Đỗ Cách cũng nghe thấy được tiếng tim đập cực kỳ mỏng manh bắt đầu xuất hiện ở một nơi nào đó sâu đưới lòng đất chừng mười mét.

Theo thời gian trôi qua, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh mẽ.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Giống như có ai đó đang đánh trống dưới nền đất.

Sau đó, toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động theo tiếng tim đập kia, mái ngói lỏng lẻo trên nóc nhà bị đánh rơi xuống mặt đất, phát ra từng tiếng vang trong trẻo.

Con mắt sau ót của Đỗ Cách rõ ràng nhìn thấy được mấy người trên tháp đều đang căng thẳng.

Triệu tiên sinh mím môi:

"Sắp tới rồi"

Đỗ Cách nhìn Phùng Trung và Vương Tam, ra lệnh:

"Hai người các ngươi đứng yên ở chỗ này đừng nhúc nhích."

"Thất ca, ta đi chung với ngươi đi..."

Vương Tam há miệng định nói chuyện, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, làm hắn ta sốt ruột đến mức liên tục khoa tay múa chân.

"Ta cũng đi."

Phùng Trung không tiếng động nói.

"Không, hai người các ngươi đứng yên ở chỗ này chờ, không cần lo cho ta, canh gác mấy tên trên lầu kia cho ta."

Đỗ Cách cười cười, cũng không kiêng dè Triệu tiên sinh, nói thằng:

"Khó khăn lắm mới giành được thành tích như hiện tại, đừng để đến phút cuối cùng lại bị người khác chui vào chỗ trống."

Phùng Trung sửng sốt, gật mạnh đầu, không tiếng động nói:

"Ta đã hiểu."

Vương Tam cũng gật đầu theo.
Bình Luận (0)
Comment