Chương 173: Thói Quen Đáng Sợ
Chương 173: Thói Quen Đáng SợChương 173: Thói Quen Đáng Sợ
Hiển nhiên đói khát sẽ dẫn đến chiến tranh.
Trong thời gian hai trăm năm, Khải Nguyên Tỉnh đã bạo phát mấy chục lần phản loạn.
Thời kỳ đỉnh cao còn có hơn một trăm triệu tỷ dân số, giảm bớt tới bây giờ còn hơn một tỷ.
Đúng.
Chính là con số một tỷ người mà Đỗ Cách đoán ra dựa vào một ngàn vạn thí sinh. Nhưng một tỷ người này không phải dân số của một quốc gia, mà là dân số toàn bộ tỉnh cầu. ...
Bất kể thế cục ác liệt như thế nào.
Để chủng tộc tồn tại tiếp, không thể không tiếp tục tham gia trò chơi chiến trường dị tỉnh.
Trong lúc đó.
Các nhà khoa học của Khải Nguyên Tinh định giải quyết vấn đề lương thực thông qua phương thức tổng hợp nhân lực.
Nhưng sự phong tỏa khoa học kỹ thuật đến từ nền văn minh cấp cao, cùng với sự sắp xếp người đại diện trong nhân loại của của Công ty giải trí Phiếm Vũ Trụ khiến họ cuối cùng sắp thành lại bại.
Sức mạnh của thói quen thật đáng sơ, khi đám người Khải Nguyên Tinh ý thức được việc chống lại không có tác dụng gì, mà tài nguyên cũng dần đạt được sự cân bằng thì cuối cùng dân chúng lại chọn nằm ngửa ăn sẵn, dần dần thích ứng với phương thức sinh tồn thu hoạch tài nguyên thông qua trò chơi.
Bây giờ.
Toàn bộ thế giới tập trung lực lượng bồi dưỡng chiến sĩ tham gia chiến trường dị tỉnh.
Chiến sĩ liên quan đến sự tồn vong của nền văn minh nên đã trở thành sự tồn tại trên đỉnh chóp của kim tự tháp.
Tất cả mọi người đang phục vụ vì chiến sĩ.
Chiến sĩ có được tất cả phúc lợi, mọi nghề nghiệp khác đều biến thành thấp kém, tạo thành một loại hình thức xã hội dị dạng.
Thứ mà chiến sĩ tham gia chiến trường dị tỉnh cần nắm giữ nhất không phải là kỹ năng chiến đấu, không phải ma pháp, không phải năng lực chỉ huy...
Mà là từ khóa mà Đỗ Cách từng sử dụng trong trường mô phỏng. ...
Ở một thế giới không có tương lai này, dù cho bí mật hắn có hai từ khóa bị phát hiện thì cũng không xảy ra vấn đề lớn gì, nói không chừng còn trở thành một kỳ binh, được bồi dưỡng trọng điểm, phấn đấu vì toàn bộ dân tộc.
Nhưng lúc này Đỗ Cách lại hơi xoắn xuýt.
Vì chiến trường dị tỉnh khác với trường mô phỏng, chết trong trường mô phỏng thì cùng lắm là bị đào thải, nhưng lên chiến trường dị tỉnh thì sẽ thật sự chết người đấy.
Đoạt xác thất bại thì chết, bị người ta giết hại cũng chết, cơ hội sống sót duy nhất chính là giành được thắng lợi trong chiến trường dị tỉnh, hoặc là sống tạm đến cuối cùng.
Chẳng qua.
Chưa có ai sống tạm được đến cuối cùng, vì điều đó có nghĩa là sống tạm được trong một năm ròng rã bị đoạt tuyệt tài nguyên, thật sự sẽ chết người đấy.
Sống tạm mà trở về thì tòa án quân sự Khải Nguyên Tinh cũng sẽ phán ngươi tử hình. Vận mệnh của chiến sĩ làm giải cấp đặc quyền đã tàn khốc như thế, có thể tưởng tượng được vận mệnh của bình đân......
Thời gian có hạn.
Vậy mà Đỗ Cách hiểu rõ được nhiều thứ như thế. Nhưng cũng đã đủ khiến hắn cảm thấy nhức cả trứng.
Cái thế giới chó R này, không tốt đẹp chút nào!
Vì sao lại cứ để hắn xuyên đến thế giới như này?
Nếu như có thể cho hắn lựa chọn, xuyên đến phi thuyền của Công ty giải trí Phiếm Vũ Trụ, làm một chúa tể cao cao tại thượng dễ chịu biết bao... ...
Trong lúc suy nghĩ miên man, Đỗ Cách và Cao Minh đã đi tới văn phòng của lão sư.
Ở cửa phòng làm việc, có khoảng hai đến ba người canh gác ở đó.
Trong nháy mắt khi hai người Đỗ Cách xuất hiện, một người đàn ông trung niên đeo kính trong số đó lập tức tiến lên đón, kéo lấy cánh tay Đỗ Cách, khuôn mặt tươi cười:
"Đỗ Cách, cuối cùng ngươi cũng tới, đi, đi, mau đi cùng ta, hiệu trưởng cũng đã chờ ngươi rất lâu."...
"Lão sư, hiệu trưởng tìm ta làm gì?"
Đỗ Cách bị kéo lên phía trước mà không thể làm gì, vừa đi vừa hỏi.
Cao Minh đi chạm theo sau lưng mấy người họ.
"Chưa đến một tháng đã đánh bại được boss, dùng cách phá kỷ lục giành được hạng nhất trường mô phỏng, ngươi nói hiệu trưởng tìm ngươi làm gì?"
Hồ lão sư bước ba bước thành hai, đi thật nhanh, trong giọng nói ẩn chứa sự hưng phấn không che giấu được.
"Phát thưởng sao?"
Đỗ Cách hỏi.
"Chắc chắn có ban thưởng nhưng không phải hiện tại. Chuyện của ngươi đã kinh động đến phía trên, chủ yếu tìm người để hiểu rõ tình huống trong trường mô phỏng trước."
Hổ lão sư nói.
"Šm
Đỗ Cách lên tiếng, lại hỏi:
"Lão sư, vậy ta phá kỷ lục thì có thể trở thành chiến sĩ sớm hay không, trên chiến trường dị tỉnh ấy?"
"Một tân sinh năm nhất, may mắn giành được hạng nhất một lần mà đã muốn lên chiến trường dị tỉnh? Suy nghĩ chuyện tốt gì vậy?"
Hổ lão sư vui vẻ:
"Ngươi phá kỷ lục hai lần thì còn được..."
Đỗ Cách cười ha hả, để ở trong lòng giữ ở trong bụng.