Chương 207: Hài Lòng Và Hưởng Thụ
Chương 207: Hài Lòng Và Hưởng ThụChương 207: Hài Lòng Và Hưởng Thụ
Một câu "Hổ ca người lương thiện" đã có thể đổi lấy đồ ăn, tốc độ Cẩu Khôn phân phát vật tư rất nhanh.
Thuộc tính của Đỗ Cách tăng nhanh sau khi từng cuộc trao đổi buôn bán hoàn thành, gần như đạt đến tiêu chuẩn rời khỏi Phùng gia.
Nhưng lần này lại không tăng lên cao như thế, chỉ quanh quẩn trên dưới 180, mà ở trong trường mô phỏng thì hắn đã xếp hạng nhất.
Buôn bán lại thêm lương thiện, quả nhiên không bằng tổ hợp bảo vệ và đâm sau lưng.
Đám người kia luôn miệng nói hắn là người lương thiện, nhưng chắc chắn trong lòng không cảm thấy hắn thật sự lương thiện, sợ là nói một tiếng người lương thiện mà cùng lúc trong lòng cũng mắng hắn ba tiếng đại ác nhân.
Ài
Rõ ràng là làm việc thiện, nhưng không chiếm được cái danh lương thiện...
Đỗ Cách thất vọng hít một tiếng, thiện lương đường trọng trách thì nặng mà đường thì xa!...
"Hổ ca, phát xong rồi."
Cầu Khôn cắn một chiếc lạp xưởng hun khói đi tới, thuận tiện đưa một túi gà quay hút chân không và một lon bia cho Đỗ Cách.
Đăng sau.
Đám người Hoàng Mao thì gặm chân gà, hoặc là ăn đồ hộp, ngay cả Diêu Đồng cũng găm một cái cổ vịt cay, ai nấy cũng hài lòng và hưởng thụ...
Trái lại người ở trong kho hàng thì gặm bánh mì, hoặc là miễn cưỡng gặm bánh màn thầu.
Đãi ngộ song phương thực sự khác biệt một trời một vực.
Thấy cảnh này.
Mặt Đỗ Cách lập tức trở nên sa sầm.
Không lo ít chỉ lo chia không đều, khó trách từ khóa lương thiện của hắn không có tiến triển, đều bị đám người kia làm hỏng rồi còn đâu!
"Đặt hết đồ trong tay xuống cho ta."
Đỗ Cách nhìn chằm chằm mấy người với ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói.
Mấy người Hoàng Mao đều bị dọa cho sợ rồi, ngơ ngác nhìn Đỗ Cách mà không biết chuyện gì đang xảy ra?
"Hổ ca, sao vậy?"
Cẩu Khôn mờ mịt hỏi.
"Vừa nãy ta nói thế nào, không thể lấy không đồ của công ty, các ngươi có mua những thứ các ngươi đang ăn chưa?"
Đỗ Cách nghiêm mặt:
"Làm lãnh đạo của công ty, các ngươi không thể dẫn đầu phá hỏng quy tắc của ta."
"Hổ ca, mấy huynh đệ ta cũng không cần phải chơi như vậy đâu ha!"
Cẩu Khôn trơ mặt noi:
"Những người kia không để ý đâu." "Quy tắc là quy tắc, Cẩu Khôn, các ngươi muốn tạo phản hả?"
Đỗ Cách rút súng lục ra, lạnh lùng nói.
"Hổ ca?"
Cầu Khôn kinh ngạc đến ngây người, như thể không ngờ Đỗ Cách sẽ chĩa súng về phía hắn chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, cơ thịt trên mặt hơi cứng đờ...
Mấy người Hoàng Mao quay sang nhìn nhau, không biết làm sao, Hồ ca trước mắt đột nhiên trở nên rất xa lạ.
Những người khác ở trong gara không hẹn mà cùng nhìn lại, từng người đều ngừng ăn uống, thầm khen hay, chờ mong đám chó má này lao vào đánh nhau, tốt nhất là đánh thành não tàn luôn.
Thấy cảnh này, Diêu Đồng càng nhíu mày hơn, trái tìm hắn nảy lên ầm ầm, dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt....
Cuối cùng Cẩu Khôn cũng thỏa hiệp dưới họng súng đen ngòm, hắn nhếch miệng rồi nở một nụ cười khó coi:
"Hổ ca là người lương thiện, được chưa!"
Trong giọng nói tràn ngập bực dọc.
"Không được, lần này sửa giá."
Đỗ Cách huýt sáo, cất khẩu súng đi rồi chỉ vào đồ trong tay họ, cười nói:
"Các ngươi ăn đồ cao cấp nên bảng giá lần này là trung thành, nếu muốn những thứ này thì nhất định cả đời phải trung thành với ta, chấp nhận giá này thì bán cho các ngươi, không chấp nhận thì đặt xuống."
Hổ ca nở nụ cười, không khí sốt sắng đột nhiên dịu xuống.
Ài!
Người ở trong gara không hẹn mà cùng thở dài, tiếp tục ăn đồ ăn, hóa ra chỉ là chuyện cười của đám lưu manh, mong đợi uổng công rồi, quan hệ của họ thân thiết như vậy, biết ngay không thể sống mái với nhau mà.
"Hổ ca không nói sớm, dọa ta một hồi."
Cẩu Khôn thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì:
"Mấy người chúng ta đã bán mạng cho ca từ lâu, đương nhiên phải cống hiến cho Hổ ca cả đời rồi, trừ khi Hổ ca đuổi chúng ta đi, bằng không thì không thể phản bội."
"Đúng vậy Hổ ca, ngươi là lão đại, phần bội ngươi thì chúng ta biết đi đâu mà tìm cái ăn!"
Đám người Hoàng Mao cũng cười phụ họa.
Hoàng Mao hất chân gà trong tay lên, bốn cợt hỏi:
"Hổ ca, thanh toán xong rồi, bây giờ ăn được rồi chứ!"
"Ăn đi ăn đi! Dùng sự trung thành cả đời để mua, đương nhiên có thể ăn rồi."
Đỗ Cách cười cười, vừa nhìn về phía Diêu Đồng vừa giương cao lông mày:
"Ngươi thì sao? Đồng ý dùng sự trung thành cả đời để đổi đồ ăn ta cung cấp sao?"
Diêu Đồng nhìn Đỗ Cách, ánh mắt hơi phức tạp.
"Có mua hay không, ngươi nói một câu xem!"
Đỗ Cách lại hỏi lần nữa, sau đó nhíu mày:
"Ngươi không muốn?" "Mịa, ta biết ngay cái tên này không có ý tốt."
Hoàng Mao chộp lấy đồ ăn từ trong tay Diêu Đồng, tiện thể đạp hắn một cước: "Còn nói gì mà phụ tá Hổ ca làm lớn làm mạnh, ta nhổ vào!"
"Hổ ca, giết chết hắn đi! Rõ ràng con chó Thiên Ma này không có ý tốt."