Chương 224: Khống Chế
Chương 224: Khống ChếChương 224: Khống Chế
Nhóm Cẩu Khôn nhìn trời, nhìn đất, nhìn không khí, giả vờ không nghe thấy thân phận thật sự của Đỗ Cách.
"Đúng, đúng, Hổ ca, ngài là Hổ ca."
Diêu Đồng cười hì hì, hắn hãy còn chìm trong mộng đẹp trở thành đàn em của Đỗ Cách, hoàn toàn không để ý đến gì khác:
"Hổ ca, trước đây tiểu đệ không biết điều, về sau ngài muốn ta làm gì, ta nhất định sẽ làm nấy, tuyệt đối không cãi lại."
"Diêu Đồng, ta nói cái gì thì ngươi tin cái đó, ngươi cần phải sửa lại khuyết điểm ngây thơ này."
Đỗ Cách nhìn Diêu Đồng, lắc đầu nói:
"Chỉ có ta mới tốt bụng nhắc nhở ngươi thôi, nếu là người khác thì đã quay ngươi như quay dế rồi."
"Sửa, sẽ sửa, Hổ ca dạy đúng lắm."
Diêu Đồng cười.
Sửa ư?
Không sửa đổi!
Cho dù ngươi có phải Đỗ Cách thật hay không, ta đã bán sự trung thành cho ngươi rồi, không dựa hơi ngươi thì chẳng lẽ còn đi lấy lòng người khác à!
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, Bao Bản Vĩ vẫn trợn trừng mắt nhìn Đỗ Cách, đôi mắt hắn hiện lên sự tuyệt vọng, phẫn nộ, thậm chí còn có vài phần phức tạp khó có thể diễn tả...
Đỗ Cách nhìn Bao Bản Vĩ với vẻ kỳ lạ:
"Lão Bao, ngươi đã không còn gì để mất rồi, sao lại vẫn tức giận thế, ta bán miễn phí cho ngươi một kiến nghị, nếu muốn trưởng thành thì phải học cách khống chế cảm xúc."
Hắn không nói còn đỡ, vừa nói xong là Bao Bản Vĩ sụp đổ ngay tức thì, nước mắt bỗng chốc trào ra, người này gào lên:
"Không chế cái con khỉ, Phùng Thất, ngươi không thể cứ bắt nạt mình ta được! Ta chính là Phùng Cửu trong trận trước..."
Thân phận của Tề Phi Hổ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết hắn, hắn ngồi xổm xuống gào khóc:
"Sao ta lại xui xẻo thế này, sân mô phỏng nào cũng gặp phải đồ sao chổi nhà ngươi..."
Đỗ Cách và Diêu Đồng sững sờ.
Diêu Đồng nhớ đến cảnh ngộ Phùng Cửu gặp phải ở sân mô phỏng trước, vô thức nhìn mông hắn, bĩu môi nói:
"Đúng là xui xẻo thật."
"Cửu ca, chẳng phải vừa nãy ngươi suýt nữa lấy mạng của ta rồi sao?"
Đỗ Cách cũng cạn lời, hắn cúi xuống vỗ vai Bao Bản Vĩ an ủi:
"Đã tiến bộ hơn trận trước rồi. Nghĩ thoáng lên, thất bại là tài sản quý báu nhất của con người, có lẽ lần sau ngươi có thể thắng được ta thì sao?
Trời định cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên phải làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi, Cửu ca, ông trời đang rèn luyện ngươi đấy..."
Rèn cái con khỉ!
Cảm xúc của Bao Bản Vĩ dần dần ổn định lại, hắn ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào:
"Hổ ca, nể mắt người quen, ngươi có thể bán lại từ khóa cho ta được không?"
Một ông lão mắt ngấn lệ, nhìn mình với ánh mắt tủi thân như con gái, Đỗ Cách run rẩy, sau đó lùi lại một bước rồi quyết đoán lắc đầu:
"Không thể. Người quen là người quen, làm ăn là làm ăn, dù có đẹp trai đến mấy thì vẫn phải trả phí qua đêm. Bài học vừa rồi ta không bán cho ngươi đã là lỗ vốn rồi. Muốn từ khóa thì cũng được thôi, lấy thứ gì đó có giá trị ra để đổi đi, tỉnh thần lực này, thuộc tính cá nhân này, ta không ngại..."
Tỉnh thần lực?
Mơ đẹp nhỉ!
Nếu chiến sĩ từ chiến trường dị tỉnh về mất đi tỉnh thần lực thì cũng thành tàn phế.
Có trời mới biết nếu mất đi tỉnh thần lực ở sân mô phỏng thì sau khi ra ngoài có được trả lại không.
Từ khóa mất rồi thì thôi, còn tỉnh thần lực, thà chết cũng không bán cho ngươi.
Bao Bản Vĩ nuốt cục tức, hắn nhìn Đỗ Cách, nói rất chân thành:
"Ta biết rồi, Thất ca, có thể bị Thất ca dạy bảo quả thực là may mắn của ta. Ta sẽ đi theo Thất ca, học nhiều, nhìn nhiều, nghe nhiều, hy vọng sân mô phỏng tiếp theo sẽ không bị Thất ca lừa nữa."
Sau khi trút hết nỗi lòng, tâm trạng của hắn đã hoàn toàn ổn định, đột nhiên hắn hiểu được đi theo Đỗ Cách là một lựa chọn sáng suốt.
Nhận ngậu nhiên được từ khóa xuất sắc như Thao Thiết mà lại chết quá uất ức, trở thành trò cười cho tất cả mọi người, từ đầu đến cuối Phùng Cửu không dám tiết lộ thân phận của mình ở sân mô phỏng trước.
Để tẩy trừ sự nhục nhã trên người mình, hắn xem đi xem lại video của trận trước, phân tích cặn kẽ tâm lý của mình và Phùng Thất, cuối cùng đưa ra kết luận, nếu hắn không làm ra vẻ khôn ngoan thì có thể đi theo Đỗ Cách đến cuối trận giống như Vương Tam và Phùng Trung.
Thậm chí, hắn còn tổng kết lại đặc điểm tính cách của Đỗ Cách, hắn lợi dụng người hoặc đồ vật bên cạnh đến mức cực hạn, trừ phi đối đầu trực tiếp với hắn, hoặc ảnh hưởng đến chuyện hắn đang làm.
Nếu không, bình thường Đỗ Cách sẽ không ra tay với người bên cạnh.
Đó là nhược điểm của Đỗ Cách.
Đó là sự tự tin của hắn, cũng là sự ngạo mạn của hắn.
Phùng Cửu từng nghĩ đến việc lợi dụng nhược điểm này để hãm hại hắn trong sân mô phỏng, không ngờ vừa mới bắt đầu đã rơi vào tay hắn, vì thế Phùng Cửu xem xét tình thế và quyết định lợi dụng nhược điểm trong tính cách của Đỗ Cách để bảo vệ mạng sống.