Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234: Đội Trưởng Đội Bảo Vệ

Chương 234: Đội Trưởng Đội Bảo Vệ Chương 234: Đội Trưởng Đội Bảo VệChương 234: Đội Trưởng Đội Bảo Vệ

"Được."

Cảnh Trọng cười:

"Trung thành với một người tốt như ngài là vinh hạnh của ta."

"Ngươi tỉnh mắt thật đấy, ta đồng ý với cuộc giao dịch này."

Ánh mắt Đỗ Cách sáng lên, duỗi tay vỗ vai hắn ta:

"Ngươi làm đại lý cho ta đi!"...

"Không được nhúc nhích, mấy người trong công ty từ thiện kia, bỏ vũ khí xuống, ôm đầu ngồi xổm xuống."

Một đám người đột nhiên từ hầm đậu xe xông ra đội trưởng đội bảo vệ hét to, ngắt lời cuộc trò chuyện của Đỗ Cách và Cảnh Trọng.

Cảnh Trọng xoay người, theo bản năng đứng ở đằng trước bảo vệ Đỗ Cách.

Đã có người mặc quần áo bảo vệ bắt đầu cướp đồ ăn trong tay dân chúng, vừa cướp bọn hắn còn đe dọa mấy người này:

"Ăn cái gì mà ăn không biết vật tư quý giá thế nào sao? Không biết phân phối hợp lý, sau này tất cả mọi người đều phải đói bụng."

"Không nghe được à? Buông đao xuống, ôm đầu ngồi xổm."

Đội trưởng đội bảo vệ cầm cung nỏ chỉ thẳng về phía Đỗ Cách, bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa tiếng loa quá ồn ào, hắn ta cũng không nghe được cuộc nói chuyện giữa Đỗ Cách và Cảnh Trọng.

Cảnh Trọng đưa lưng về phía hắn ta, hắn ta cũng không thấy cảnh Đỗ Cách biến cờ lê thành một quả bóng sắt lúc nãy.

Hắn ta thấy công ty Từ Thiện Vô Hạn chỉ có khoảng năm mươi nhân viên, mà hắn ta lại có hơn một trăm tên đàn em hung hãn một chọi ba, tỉ lệ này làm hắn ta phát sinh ảo tưởng có thể nuốt được đống quà tặng dâng đến tận cửa này.

Người thiện dễ bị người ăn hiếp.

Đỗ Cách quảng cáo rùm beng sự thiện lương, lại đang làm từ thiện, đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của đội trưởng đội bảo vệ.

Làm chuyện tốt khiến lòng người vui vẻ, mấy người Cẩu Khôn đang làm từ thiện bị người ta ngắt ngang, lập tức nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ với ánh mắt tràn ngập tức giận, cũng không thèm để ý đến cung nỏ của hắn ta, nhanh chóng chạy về chỗ Đỗ Cách tập hợp.

Các nhân viên trong công ty từ thiện đã biết được thực lực chân chính của ông chủ, cũng đã có được từ khóa "trào phúng" để chữa thương, cho nên bây giờ đối mặt với nguy hiểm, hoàn toàn không sợ hãi gì hết.

Họ theo bản năng tập trung về phía Đỗ Cách, đây là bản năng trung thành.

Họ không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương chủ tịch của họ, dù chủ tịch là một con rồng khoác da dê. ...

"Nếu biết điều thì mau nghe theo lệnh của ta."

Đội trưởng đội bảo vệ bóp cò, một cây nỏ tiễn bay vèo về phía Đỗ Cách.

Cảnh Trọng đang cản ở trước người hắn thay đổi sắc mặt:

"Ngươi dám..."

Giọng nói đột nhiên im bặt. Nỏ tiễn đã dừng ở trước mặt hắn.

Không biết từ lúc nào, Đỗ Cách đã đứng ở bên cạnh hắn ta, giơ tay cầm chặt lấy cây nỏ tiễn kia.

Cảnh Trọng đột nhiên nhớ đến cảnh Đỗ Cách dùng tay trần bẻ cong cờ lê, mặt đỏ lên, hắn ta vậy mà lại định cản tên thay cho một người mạnh như thế, suy nghĩ viễn vông gì thế này?

"Người mà ngươi nói muốn diệt trừ là họ sao?"

Đỗ Cách nhìn lướt qua đội trưởng đội bảo vệ hỏi.

"Đúng vậy."

Cảnh Trọng hung tợn nói:

"Mấy ngày nay họ giành hết đồ ăn, hiếp bức phụ nữ, làm rất nhiều chuyện ác..."

Không cần hắn ta nói thì Đỗ Cách cũng biết khi những người tỉ tiện nắm giữ được vũ lực trong thời tận thế này sẽ làm ra những chuyện gì, hắn ngắt lời Cảnh Trọng:

"Đợi lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết người đại lý cần làm gì, dâng trung thành của ngươi cho ta, ta bán cho người sức mạnh và tốc độ của năm người."

"Được."

Cảnh Trọng đồng ý một cách dứt khoát.

Vừa nói dứt lời, giao dịch thành công,

Trong nháy mắt, Cảnh Trọng cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh.

Đỗ Cách cười cười nói:

"Đi đi, thiếu niên, đi chủ trì chính nghĩa đi! Nhưng mà có lẽ ngươi cần phải làm quen với sức mạnh của ngươi trước đã."

Cuối cùng thì đội trưởng đội bảo vệ cũng đã lấy lại tỉnh thần trước hình ảnh Đỗ Cách dùng tay không bắt lấy mũi tên vô cùng chấn động lúc nãy.

Hắn ta đột niên bừng tỉnh, người ở đối diện chẳng phải hạng người tốt lành gì, hắn mới là ác ma thật sự.

Nghĩ đến lúc nãy hắn ta còn bắn tên về phía ác ma, đáy quần của đội trưởng đội bảo vệ đã hơi ươn ướt, ăn nói lộn xôn cầu xin Đỗ Cách:

"Không, đại ca, đại gia, ta sai rồi, tha cho ta, đại nhân, ta lợi hại hơn hắn nhiều, ta cũng có thể bán lòng trung thành cho người, không, ta có thể bán cả linh hồn cho ngươi."

"Muộn rồi, ngay giây phút ngươi làm bẩn những người phụ nữ kia, ta đã muốn giết chết ngươi rồi."

Cảnh Trọng siết chặt nắm đấm của bản năng, cảm nhận được sức mạnh cường đại trong cơ thể, lạnh lùng nhìn đội trưởng đội bảo vệ nói.

"CMN, ngươi..."

Đội trưởng đội bảo vệ thấy thái độ hờ hững không quan tâm của Đỗ Cách, trong lòng nảy sinh ác động, bóp mạnh vào cò, trong chớp mắt mười mấy mũi tên đã bị hắn ta phóng ra ngoài, có mũi bắn về phía Đỗ Cách, có mũi bắn về phía Cảnh Trọng.
Bình Luận (0)
Comment