Chương 236: Sự Thật
Chương 236: Sự ThậtChương 236: Sự Thật
Đỗ Cách cười cười, lại đứng lên lớn tiếng nói:
"Những tên ác đồ đang quỳ dưới mặt đất kia, các ngươi có muốn lấy lại tự do, để ta tha thứ cho tội ác của các ngươi không?"
"Muốn."
Mấy người kia run bần bật, nhưng vẫn đồng ý với giao dịch của Đỗ Cách.
"Dùng một phần ba sức mạnh, tốc độ, năng lực tự lành, cường độ cơ thể và tỉnh thần lực để mua lại tự do và sinh mệnh của các ngươi, các ngươi có đồng ý hay không?"
Đỗ Cách tiếp tục hỏi.
Lần này, tất cả mọi người đều im lặng.
Đỗ Cách dùng sự thật rành rành để chứng minh cho họ, những thứ hư vô mờ mịt kia thật sự có thể mua bán, họ thật sự không dám tưởng tượng sau khi mất đi một phần ba thuộc tính rồi sẽ suy yếu đến mức nào?
Nếu bán mấy thứ này đi, họ cũng coi như tàn phế!
Nhớ lại những chuyện ác độc họ từng làm trong hầm đậu xe, một khi họ trở nên nhỏ yếu, chắc chắn sẽ biến thành đối tượng bị ăn hiếp.
"Ngươi không có quyền cướp đoạt sinh mệnh của chúng ta."
Có người cắn răng nói.
"Không, ta có."
Từ trước đến nay Đỗ Cách luôn thích nói có sách mách có chứng, nghe được lời hoài nghỉ của tên ác ôn kia, hắn không chút do dự gắn cái mác thiện lương lên:
"Ngươi nghe xong trong quảng cáo đang nói cái gì, công ty Từ Thiện Vô Hạn, coi thiện lương là trung tâm, xem cứu vớt thế giới là nhiệm vụ của mình.
Ta không phải loại anh hùng cổ hủ, trừng ác đã là dương thiện, sự tồn tại của các ngươi đã làm rối loạn nghiêm trong sinh mệnh của họ, như vậy ta có quyền lực đại biểu cho đa số, tiến hành xử quyết các ngươi.
Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là các ngươi đánh không lại ta, đúng không? Chỉ là mua một phần ba thuộc tính của các ngươi, ta đã bày ra sự thiện lương của ta cho các ngươi thấy rồi."
Câu nói cuối cùng mới là trọng điểm.
Những người còn đang hối hận vì dùng một ít sức mạnh mua đồ ăn của Tề Phi Hổ thấy rõ sự bá đạo của Tề Phi Hổ rồi, chút không tình nguyện trong lòng lập tức không cánh mà bay.
Đúng vậy!
Rõ ràng hắn có thể cướp, nhưng hắn vẫn cứ trả cho ngươi đủ vật tư...
Người như thế không thiện lương thì cái gì mới gọi là thiện lương?...
Người tốt muốn thành Phật cần phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, người ác muốn thành Phật thì chỉ cần bỏ đao xuống là được.
Từ trước đến nay thiện lương chưa bao giờ là làm ra, mà là do so sánh ra.
Tuy rằng hiện tại Đỗ Cách đang làm chuyện ác, nhưng mà hơn một nghìn người ở đây lúc này lại không hẹn mà đồng lòng tán thành sự thiện lương của hắn. Trong nháy mắt ngắn ngủi này, thuộc tính của hắn lại đột nhiên tăng mạnh rất nhiều. ...
"Chủ tịch Tề, ngươi lấy quá nhiều, nếu cho ngươi một phần ba thuộc tính thì chúng ta chẳng khác nào tàn phế."
"Đúng vậy! Chúng ta sẽ chết, họ sẽ không tha cho chúng ta..."
"Có thể chỉ lấy một phần mười thuộc tính thôi không?"
"Chúng ta cũng không làm chuyện gì quá đáng, không đến mức chết."
Một đám người đi ăn hiếp người khác cuối cùng cũng nếm được mùi vị bị ăn hiếp, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, mồm năm miệng mười biện hộ cho bản thân.
"Một đám ngu ngốc, các ngươi không biết các ngươi đang đối mặt với người nào sao? Giá cả do chủ tịch Tề đưa ra, mấy người các ngươi còn dám sửa?"
Cầu Khôn nhanh chóng nhảy ra kiếm điểm thuộc tính cho bản thân.
"§ẽ không có ai ăn hiếp các ngươi."
Cảnh Trọng bực bội nói:
"Ngươi tưởng ai cũng giống như các ngươi sao? Các ngươi phạm lỗi nhưng không nhận được trừng phạt, đó mới là bất công lớn nhất đối với những người bị hại. Chó không đổi được tính thích ăn phân, chủ tịch làm các ngươi yếu đi là để đề phòng các ngươi làm việc ác lần nữa, bảo vệ càng nhiều người hơn..."
Ồn ào!
Cảnh Trọng vừa nói ra những lời này.
Những người còn đang may mắn lúc nãy chỉ bị mất đi một ít thuộc tính lại đã hiểu ra tính toán sâu xa trong lòng Đỗ Cách, biết được lòng tốt của hắn.
Cho nên, thuộc tính của Đỗ Cách lại nhảy vọt lên lần nữa.
Cảm nhận được cơ thể thay đổi, hắn yên lặng mở giao diện cá nhân ra, chỉ trong chốc lát này mà thứ hạng của hắn đã xông lên đến hai mươi mốt.
Khá lắm!
Cái này có coi như hắn bị ép phải thiện lương không!
Đỗ Cách nhìn Cảnh Trọng, tên này thật sự là thần phụ trợ.
Tuy rằng hắn không có ý định xoát từ khóa thiện lương, nhưng hắn cũng không ngại thứ hạng lại tăng lên.
Không nói đến hạng hơn hai mươi còn nằm trong phạm vi khống chế, chỉ cần kỹ năng "Lửa giận của người thành thật" của từ khóa thiện lương, một khi hắn buông tay ra chém giết thì điểm thuộc tính sẽ rớt xuống cực nhanh.
"Chủ tịch Tề, mấy người này đến chết cũng không hối cải, để ta giết họ đi! Lãng phí thời gian với họ làm gì, chúng ta còn phải chạy đến chỗ khác buôn bán nữa!"
Tên tóc vàng đương nhiên biết rõ ý đồ thật sự của Đỗ Cách, rút đao ra, chủ động nhảy ra ngoài làm người ác phối hợp với hắn, đây là kịch bản thường dùng của đám cho vay nặng lãi của họ khi đòi nợ.
"Đúng vậy, giết họ, chút điểm thuộc tính của họ, chúng ta đổi chỗ khác là kiếm lại được ngay."
Cầu Khôn rút súng ra, răng rắc, lên đạn.
Súng cũng đã móc ra rồi, lập tức có người sợ nứt gan.