Chương 247: Mô Phỏng
Chương 247: Mô PhỏngChương 247: Mô Phỏng
"Hóa ra là ngươi?"
Trong khoang lái của một chiếc xe tải, một thanh niên toàn thân đẫm máu nghe thông báo trên radio, còn thảnh thơi nhả ra một làn khói thuốc, nở một nụ cười xem thường:
"Dùng manh mối chính không lừa gạt được người khác, nên đổi thành phơi bày thân phận? Được, ban đầu ta không có hứng thú với ngươi. Lần này nói cái gì cũng phải đi gặp ngươi. Ngược lại ta muốn xem xem ngươi có được từ khóa ngẫu nhiên gì, mà đám hung hăng như thế?"
Nói xong.
Hắn xoay tay lái một cái, đè lên thi thể con chuột vừa bị lửa thiêu cháy, chạy thẳng đại lộ đến thành phố Vĩnh Yên....
"Ca của ta, ngươi cũng quá sốt ruột rồi! Sao còn báo tên thật ra vậy?”
Trong cứ điểm nào đó cách thành phố một ngàn dặm, một người trung niên chừng ba mươi tuổi nghe nội dung trong phát thanh thì mặt mũi tràn đầy cay đắng:
"Mới ba ngày, làm gì thì cũng phải để mấy ca phát triển tí chứ? Từ khóa của ta là cẩn thận, dọc đường đi đều là thú biến dị, sao có thể giết qua đó chứ?"...
"Lại là hắn, lần này trực tiếp ngửa bài để lộ thân phận! Nhị ca, chúng ta qua đó thu hoạch hắn đi!"
"Oke."
Một giọng nói ẩn nấp trong bóng tối rầu rĩ vang lên:
"Lực kêu gọi của Đỗ Cách rất mạnh, đoán rằng có thể dẫn không ít người qua, chúng ta có thể thu hoạch thêm mấy người. Đây là cơ hội của chúng ta..."
"Khả năng từ khóa ngẫu nhiên của hắn không tốt, muốn dùng cách này để bắt đầu tập hợp đội, chiếm hời từ người khác. Nhưng mặc kệ thế nào, trực tiếp để lộ thân phận của mình thì đúng là quá ngu."...
Bên ngoài trường mô phỏng.
Văn Phi trợn mắt ngoác miệng nhìn Đỗ Cách thay đổi nội dung phát thanh ở trên màn hình, sắc mặt còn khó coi hơn cha ruột chết, đấm ngực dậm chân:
"Má nó, má nó, sao lão tử lại chết chứ, 30 tỉnh thần lực đó! Cái này mẹ nó khác gì lấy không! Sao ta lại chết chứ?"
"Văn Phi, người bên trong đúng là Đỗ Cách đúng không?"
Một thanh niên nhỏ bé đứng bên cạnh đụng vai Văn Phi rồi hỏi.
"Cút sang một bên, bây giờ ta không muốn nói chuyện."
VP tức giận.
"Tức chết mất, lỗ hổng trong trường mô phỏng đều bị hắn chỉnh ra."
Thanh niên nhỏ con cười hì hì:
"Chờ sau khi hắn đi ra, giới thiệu cho anh em với, ta cũng muốn gia nhập đoàn của các ngươi, ta nhìn ra rồi, con hàng này có chuyện tốt cũng đều muốn san cho anh em!”
Lời vừa nói ra, Văn Phi càng ngày càng hậm hực. ...
Trong trường cấp hai thứ bốn mươi.
Phòng làm việc của hiệu trưởng. Phốc!
Hiệu trưởng vừa mới uống nước trà vào trong miệng mà đã phun hết ra ngoài, hắn nhìn Đỗ Cách ở trên màn ảnh:
"Tên nhóc xấu xa này đang làm gì?"
Trong trường có Đỗ Cách đạt hạng nhất trường mô phỏng, khi vòng thứ hai bắt đầu, hiệu trưởng dồn hết sự quan tâm lên đợt khảo hạch của năm nhất này.
Trước khi kết thúc khảo hạch, trường mô phỏng sẽ chỉ phát trực tiếp nội dung mười vị trí đầu trong trường mô phỏng với bên ngoài.
Mặc dù là hiệu trưởng nhưng cũng không thể biết cụ thể người trong trường mô phỏng là ai, không có quyền kiểm tra chiếu liệu trong quá trình thi.
Vì thế, khi Đỗ Cách lên hạng nhất.
lúc màn ảnh chiếu đến hắn thì thực ra hiệu trưởng cũng không nhận ra được hắn là Đỗ Cách, mà sau khi hắn bắt đầu buôn bán xếp hạng, hơn nữa còn thành công thì hiệu trưởng lập tức xác nhận thân phận của hắn. Sau đó, toàn thân vẫn trong trạng thái khiếp sợ.
Sau khi Đỗ Cách thay đổi nội dung phát thanh, tự bộc lộ thân phận thì hắn mới tỉnh táo lại.
"Chắc là muốn tạo một đội với các thành viên của mình!"
Hồ lão sư nói:
"Hắn phát hiện ra lỗ hồng trong trường mô phỏng, mượn cơ hội này để gia tăng tỉnh thần lực của mọi người. Trong trường mô phỏng tiếp theo, họ lại hợp tác thì vẫn tiếp tục có thể nắm chắc mười vị trí đầu!"
"Không được giải thích cho hắn nữa, hắn muốn bán hạng thứ nhất!"
Hiệu trưởng vỗ bàn, nói:
"Hạng nhất phỏng tay sao?Lão Hồ, ngươi nghe họ nói không? Rõ ràng Đỗ Cách còn có thể mua bán cả tỉnh thần lực, hơn nữa đối phương đã đồng ý.
Đỗ Cách hoàn toàn có thể mua lại tỉnh thần lực đã kiếm được, trở thành hạng nhất tỉnh thần lực danh xứng với thực, nhưng ngươi xem hắn nói mê sảng cái gì kìa? Thắng lợi ở chiến trường dị tỉnh không thể hi vọng vào một người, hắn có biết hay không, tăng cao tỉnh thần lực thì hắn có thể trở thành Hoa Cô Vân thứ hai..."
Hồ lão sư trầm mặc chốc lát, nói:
"Có lẽ thật sự phỏng tay! Hiệu trưởng, trong số những học viên cùng khóa với Hoa Cô Vân thì chỉ có mình Hoa Cô Vân sống sót sau bốn vòng chiến trường dị tỉnh. Mà lúc Hoa Cô Vân lên chiến trường đã 20 tuổi, là học sinh năm ba.
Sau đó khởi động mấy vòng thi, không một ai sống sót qua bốn vòng chiến trường dị tỉnh, chỉ có hai mươi lăm ngươi sống sót qua ba vòng chiến trường.
Lấy người của vòng thứ hai bù vào chiến trường dị tỉnh thì cũng chống đỡ được ba vòng, cuối cùng chỉ có bẩy người sống sót. Hiệu trưởng, ngươi cảm thấy với tất cả thân phận thăng cấp hạng một của Đỗ Cách thì sẽ bị phái ra chiến trường ở vòng thứ mấy?"
Hiệu trưởng đột nhiên trầm mặc.