Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 270: Vết Máu

Chương 270: Vết Máu Chương 270: Vết MáuChương 270: Vết Máu

Nhưng Paolo có được tấm thân bất tử lại có đủ khả năng để xử lý mọi người, hắn không có bất cứ lý do gì mà dừng tay vào lúc này cả.

Có lẽ, đây là cơ hội sống sót của bọn họ...

Mấy người Wien nhìn Barry hỏi ý kiến.

Barry do dự một lúc, thu đao lại, căng thẳng hỏi:

"Paolo, ngươi đừng làm ta sợ, ta là lái chính Barry của ngươi đây! Barry Bray, ngươi không nhớ rõ ta sao? Đừng đùa như thế với chúng ta, chuyện này không vui chút nào hết..."

"Barry Bray, hình như ta có chút ấn tượng."

Trong mắt Đỗ Cách lộ ra chút cẩn thận, hắn nhìn thanh đao trong tay, sực nhớ ra:

"Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ngươi là lái chính của ta, Barry Bray."

Hắn ta vừa nói xong những lời này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Thuyền trưởng, ngươi mất trí nhớ thật sao?"

Barry nhíu mày:

"Lúc nãy ta nói đùa với ngươi thôi ta là Barry Suliivan, không phải Barry Bray. Chuyện gì thế này, sao tự nhiên lại mất trí nhớ như thế chứ?"

"Chết tiệt, quả nhiên ngươi không có lòng tốt gì mà, vì sao trên người ta dính nhiều máu như thế, có ma mới biết có phải các ngươi muốn giết ta, cướp thuyền của ta hay không, đừng hòng gạt ta."

Đỗ Cách cảnh giác giơ cao thanh đao trong tay lên.

Mấy người Wien lại nắm chặt vũ khí.

"Không đúng, vết máu này không phải của ta, trên người ta không có miệng vết thương."

Đỗ Cách sờ soạng cơ thể, buồn bực nhíu mày:

"Lạ thật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này? Các ngươi thật sự là thuyền viên của ta sao?"

Vết thương của ngươi đã tự lành lại, đương nhiên sẽ không có miệng vết thương rồi.

Mọi người lại thả lỏng thần kinh đang căng chặt.

Barry cắm đao trở vào vỏ, nhẹ nhàng nói:

"Paolo, chúng ta thật sự là thuyền viên của ngươi, lúc nãy hải quái đột nhiên nhào lên trên boong tàu, vết máu trên người ngươi là do lúc nãy khi chúng ta vật lộn với nó bị dính vào. Ngươi đi xuống trước đi, chúng ta cùng nhau tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Mấy người Wien cũng thu hồi vũ khí, không có ai muốn đi chiến đấu với một người bất tử cả.

Giao dịch với hải yêu là không thể thay đổi, ký ức đã mất đi của Paolo không thể nào quay trở lại, một vị thuyền trưởng có được tấm thân bất tử lại không có ký ức, hiển nhiên đều có lợi cho tất cả mọi người.

Chỉ cần hắn không đi tìm cái cây quyền trượng Hải Thần chết tiệt kia, hắn có thể làm thuyền trưởng của Phi Tường Cự Điểu Hào suốt đời.

Đỗ Cách vẫn cứ đề phòng, hắn nhảy xuống rương, quan sát mấy người ở trước mặt.

Đỗ Cách lại đột nhiên mỉm cười: "Không sai, chúng ta thật đúng là người cùng thuyền. Barry, trên người ngươi có mùi rượu giống hệt giống ta."

Hắn chỉ vào mấy bình rượu đặt trên boong thuyền, tự tìm cớ cho bản thân:

"Chắc là ta sẽ không uống rượu chung với một người ta không quen biết."

"Không sai, ở đây không có kẻ địch, ngươi cũng không thể nào một mình lái thuyền chạy đến nơi này được."

Barry cũng mỉm cười theo, nhìn Đỗ Cách đã cất đao đi, cũng bớt cảnh giác hơn một ít:

"Paolo, ngươi không nhớ gì về chúng ta hết sao?"

"Không nhớ gì hết."

Đỗ Cách buồn rầu lắc đầu, mê mang nhìn mọi người:

"Ta chỉ nhớ rõ ta tên là Paolo, thậm chí đến còn quên cả cách lái thuyền rồi. Barry, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Có lẽ là vì uống nhiều rượu rum quá, lúc đánh nhau với hải quái bất cẩn đụng vào đầu."

Barry nói:

"Có lẽ chúng ta nên cập bờ tìm bác sĩ, xem xem có thể khôi phục ký ức của ngươi không."

"Hải quái?"

Đỗ Cách hỏi.

"Đúng vậy, là một hải quái hình người mọc đầy râu bạch tuộc trên mặt, có lẽ nó bị mùi rượu của chúng ta hấp dẫn đến, mấy người chúng ta không đánh lại nó, nó lại nhảy xuống biển đi rồi."

Barry thuận miệng bịa đại một cái cớ.

"Paolo, hải quái cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi."

'Wien phối hợp đời đề tài đi:

"Ta từng nghe căn bệnh này rồi, hình như gọi là bệnh mất trí nhớ."

"Ngươi là?"

Đỗ Cách nhìn hắn ta, đò hỏi.

"Wien Price, phó nhì của Cự Điểu Hào."

'Wien cười nói, hắn ta chỉ vào con vẹt trên vai nói:

"Wendy, tên của nó. Wendy, mau chào thuyền trưởng đi."

"Chào mày, Wendy."

Đỗ Cách cười nhìn con vẹt, chào hỏi nói.

"Chào ngươi, thuyền trưởng."

Vẹt hoảng sợ nhìn Đỗ Cách, giọng nói có chút run rẩy, trong đầu nó chỉ còn có một âm thanh duy nhất, thuyền trưởng đã chết, u linh còn sống, nhưng nó không thể nói ra bí mật này, nếu không u linh nhất định sẽ giết chết nó...

"Thật là một nhóc con đáng yêu, nhưng mà bây giờ ta cũng không rảnh rỗi để chơi với mày."

Đỗ Cách buồn cười, hắn chỉ vào đầu mình nói:

"Ta cần phải tìm về ký ức của bản thân, hi vọng ngươi có thể giúp ta, nhưng mà có lẽ bây giờ ta nên đi xem nhật ký hàng hải trước, xác định xem rốt cuộc thì con thuyền này có phải của ta hay không."

Nói xong, hắn bỏ mọi người lại, định rời đi, nhưng hắn vừa đi được mấy được đã phải dừng lại:

"Có ai nói cho ta biết phòng thuyền trưởng ở đâu không?"
Bình Luận (0)
Comment