Chương 275: Đương Nhiên Là Không
Chương 275: Đương Nhiên Là KhôngChương 275: Đương Nhiên Là Không
Ngày hôm qua hắn còn nói với ta là muốn biển cờ hải tặc của chúng thành màu hồng nhạt, còn phải đội vòng hoa lên đầu bộ xương khô, sau đó còn vẽ bộ xương khô mỉm cười. Ta thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, treo lá cờ như thế này, mấy hải tặc khác sẽ đánh giá chúng ta như thế nào đây? Đến cả Phượng Vĩ Toa Hào của vua Nam Hải Safra cũng không có treo cờ màu hồng nhạt..."
"Ngươi có đồng ý không vậy?"
Hình như Wien cũng liên tưởng đến cảnh thuyền hải tặc treo cờ hải tặc màu hồng nhạt với cái đầu lâu đang mỉm cười quái dị kia, khóe mắt không khỏi co giật hỏi.
"Đương nhiên là không."
Barry nói:
"Ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó."
"Ừm"
Wien cười cười lắc đầu nói:
"Paolo quá tham lam, hắn mất đi quá nhiều thứ, đã không còn là một con người hoàn chỉnh nữa. Barry, có phải chúng ta cũng nên cân nhắc lời đề nghị của William, quăng hắn ở lại một mình. Ta nghỉ là nếu cứ tiếp tục như thế mãi, một ngày nào đó hắn sẽ biến thành một tên quái vật vô cùng mạnh lại không có lý trí, cuối cùng sẽ kéo tất cả chúng ta Vào vực sâu."
"Không, cho dù có muốn quăng hắn thì cũng không phải là hiện tại, phải chờ sau khi chúng ta lớn mạnh mới được."
Barry nhún vai:
"Hiện tại tất cả chúng ta cộng lại cũng không đánh lại hắn. Muốn thuê một tên tay đấm có sức chiến đấu cao như thế thì ít nhất phải trả một trăm đồng vàng, nhưng Paolo lại không cần trả một đồng nào hết, chỉ cần để hắn ở trong biển chơi thỏa thích là được rồi. Sau khi Paolo bị mất trí nhớ, trên thuyền càng ngày càng nhiều tiếng cười, trong kiếp sống hàng hải buồn tẻ này, có một tên hề ở trên thuyền cũng là chuyện tốt đối với tất cả mọi người, không phải sao?"
Hắn ta hơi dừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí:
"Hơn nữa ngươi không cảm thấy hiện tại con thuyền này đã là của chúng ta rồi sao?"...
Những ngày tháng lênh đênh trên biển rất nhàm chán. Hơn nữa trên thuyền cũng chỉ có vài người, niềm vui ép ra từ người họ cũng đã đến giới hạn, muốn lợi dụng vui vẻ để tăng lên tiếp, cũng chỉ có thể chờ sau khi lên bờ, dùng niềm vui ảnh hưởng nhiều người hơn nữa mà thôi. Cho nên Đỗ Cách đành đặt trọng tâm cuộc sống vào việc bắt cá.
Trong trận mô phỏng, thực lực mới là gốc rễ sinh tồn, nếu không gặp tuyển thủ khác, bị người ta xử một dao, dù sở hữu kỹ năng cao cấp ưu tú đến mấy cũng vô ích. Huống hồ tin tức trên thuyền bị phong tỏa, trừ bắt cá ra hắn cũng không làm được gì khác. Làm thuyền trưởng bắt cá, xuống biển bắt cá, thực lực của Đỗ Cách tăng rất nhanh. Dưới biển có rất nhiều loài cá, mỗi khi bắt được một con, thực lực của hắn sẽ tăng thêm một phần. Ngẫu nhiên may mắn gặp được đàn cá mòi hoặc loài cá lớn kết thành bầy như cá nhám voi, thuộc tính của Đỗ Cách sẽ như ngồi hỏa tiễn, vùn vụt bay lên.
Mấy ngày nay, thứ hạng của hắn từ hơn chín trăm nhảy đến 223. Mà lúc này thí sinh trong trận mô phỏng chỉ còn lại hơn sáu trăm người, không thể không nói, dù có là tỉnh anh, nếu muốn thành công ở lại trong trận mô phỏng vẫn rất khó khăn. Nói đến cùng đây là trò chơi dựa vào vận may. Những cái khác không nói, mở màn tử vong giống như hắn, trong mười người thì có chín người chẳng thể sống nổi. Nếu hắn chỉ có từ khóa là bắt cá thôi, muốn hồi phục cũng không làm được, ngươi nói xem ném xuống biển vẫn có thể bắt cá như thường nhưng mất mạng rồi, bị loại thẳng ra khỏi trận, dù cá gặm sạch thi thể cũng không có thuộc tính...
Trải qua mấy ngày bắt cá, Đỗ Cách đã có kinh nghiệm mới. Cá heo không phải cá, rùa không phải cá, cua không phải cá, bắt bọn chúng cũng không tăng được thuộc tính gì cả. Nhưng bắt bạch tuộc, cá voi và mực lại tăng thuộc tính. Trong định nghĩa sinh vật học, bạch tuộc và mực là động vật thân mềm, cá voi là động vật có vú, nhưng ở đây vẫn được tính là cá. Nghĩa là có hai định nghĩa về cá trong trận mô phỏng, một loại vốn chính là cá, loại kia trong tên có chữ cá là được. Theo cách tính này, Đỗ Cách thấy nếu hắn bắt được Giang Tiểu Ngư trong phim Tuyệt Đại Song Kiêu, hắn cũng có thể biến người kia thành vật sở hữu riêng của mình... Tay bắt cá cừ khôi, thích hợp phối với kỹ năng có thể đổi tên người khác.
Năm ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng Đỗ Cách đã nhìn thấy đất liền. Thuyền hải tặc cần phải cập bờ để tiếp tế đồ dùng hàng ngày và nước ngọt, nhóm người Barry kéo cờ hải tặc xuống, đổi sang cờ thuyền buôn bình thường. Dù sao hải tặc cũng là tổ chức phi pháp, nếu họ đám trắng trợn treo cờ hải tặc chính là khiêu khích hải quân, sẽ bị pháo kích ngay khi cập bờ và bị hải quân vây quét. Không có con thuyền hải tặc nào lại ngốc đến mức làm như vậy. Nhưng kéo cờ hải tặc xuống, dù đồn trú ven biển biết ngươi là hải tặc cũng sẽ nhắm một mắt, mở một mắt, mặc cho các ngươi lên bờ bổ sung vật tư. Dù sao hải tặc lên bờ cũng phải tiêu tiền, có thể thúc đẩy lưu thông kinh tế của thành trấn ven biển. Đỗ Cách nhảy từ dưới biển lên boong tàu, hắn vung vẩy những giọt nước trên tóc, bước đến trước mặt Barry, cười nói:
"Barry, sau khi lên bờ, tìm một tiệm may, chúng ta đổi cờ đi."