Chương 390: Thật Sự Không Chịu Nổi Nữa
Chương 390: Thật Sự Không Chịu Nổi NữaChương 390: Thật Sự Không Chịu Nổi Nữa
Dọc đường đi hắn không thấy danh môn đại phái, hoặc thành trấn lớn có nhân khẩu đông đúc nào cả. Nhưng các danh môn đại phái và thành trấn lớn trong thế giới tiên hiệp cũng không hề thân thiện với thí sinh, ngươi hoàn toàn không thể biết được bên trong ẩn giấu quái vật như thế nào... Lần đầu ra chiến trường, an toàn là trên hết. Rất nhanh Đỗ Cách đã cảm giác sự khác biệt của linh hồn. Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống mà tốc độ tan biến của hẳn ít nhất chậm hơn một nửa so với khi trước. Vả lại tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Lúc bay dọc bờ sông, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận hơi ấm rất thoải mái, tựa như hơi nước đang nuôi dưỡng linh hồn vậy. Đỗ Cách thử chui xuống nước một lúc, quả nhiên cảm giác khó chịu do ánh mặt trời thiêu đốt lập tức biến mất. Sức mạnh hải thần! Quả nhiên hắn đã mang theo sức mạnh hải thần vào đây. Hơn nữa Thelma củng cố linh hồn cho hắn, không chỉ tăng cường sức mạnh tỉnh thần mà thật sự đã cường hóa linh hồn, hắn phát tài rồi!
Đỗ Cách chui ra khỏi dòng nước, tiếp tục đi đến Thất Tỉnh Môn mà hắn nhìn trúng, mặc kệ linh hồn mạnh mẽ đến mức nào, nếu chưa có sức mạnh tấn công và phòng ngự, vẫn phải có một cơ thể mới khiến người ta yên tâm được. Tốc độ bay lượn của linh hồn rất nhanh! Không lâu sau, Đỗ Cách đã đến bên ngoài Thất Tỉnh Môn, cẩn thận dạo quanh sơn môn một vòng, xem thử có pháp khí nào nhắm vào linh hồn hay không, bất kỳ lúc nào hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng xuống núi đoạt xá nông dân. Dù gì hắn cũng tận mắt thấy cột vật tổ suýt nữa khiến Bạch Duyên Thọ nát nhừ, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Nhưng mãi đến khi hắn vào nội bộ môn phái cũng không hề bị tấn công, bát quái được khẩm trên đầu cửa ở đại điện chỉ là vật trang trí, hắn đã chạy xuống lắc lư bên dưới mà bát quái kia cũng chẳng có phản ứng gì. Được rồi! Đây là môn phái nhỏ rách nát, không phải nơi ẩn cư của cao nhân lánh đời. Đỗ Cách yên tâm, dạo quanh Thất Tỉnh Môn một vòng, sau đó phát hiện môn phái này thật sự chỉ có hai ba chú mèo con, ngoài cửa có năm sáu đệ tử quét dọn, đang lẩm bẩm bàn bạc đầu quân cho sơn môn khác. Trong nội viện, hai người trẻ tuổi đang thu dọn hành trang, rõ ràng dự định bỏ đi. Giữa điện Thất Tỉnh có một thiếu nữ độ khoảng mười bảy mười tám tuổi đang quỳ trước linh vị, khóc như hoa lê trong mưa:
"Cha, ta phải làm sao đây? Đại sư huynh luyện công tẩu hỏa nhập ma, nhị sư huynh và ngũ sư huynh bỏ đi rồi, tam sư huynh và thất sư đệ cũng không muốn ở lại sơn môn nữa. Cha, ngươi nói cho ta biết, ta phải làm sao đây? Nữ nhỉ thật sự không chịu nổi nữa..."
Ơ! Đỗ Cách sửng sốt. Vòng đến phía sau nhìn thử, quả nhiên trông thấy một người trẻ tuổi hơi thở mỏng manh trên giường bệnh, y phục trước ngực dính vết máu đen xì, trước mắt chỉ thở ra chứ không hít vào được nữa. Thảm như vậy sao? Nhưng chuyện đến nước này, hắn cũng không thể chọn lại nơi khác được, nguy hiểm quá lớn. Đỗ Cách than thở, có tồi tàn hơn nữa cũng là một môn phái, vẫn mạnh hơn xuống núi đoạt xá nông dân. Nhưng đoạt xá ai đây? Chắc chắn không thể chọn ma bệnh trên giường được, nói không ra hơi, còn không bằng Phùng Thất ban đầu, có từ khóa gì cũng chẳng dùng nổi, chọn hắn chỉ có chờ chết. Tạp dịch bên ngoài cũng không được, sức mạnh tỉnh thần 3200. chọn tạp dịch để khởi đầu, quá tệ. Lại càng không thể chọn nữ nhi chưởng môn được, có thể chọn nam ai lại muốn chọn nữ, lỡ lúc tu vi thấp gặp phải kẻ xấu không mang ý tốt thì sao? Vậy mục tiêu chỉ còn lại hai người là tam sư huynh và thất sư đệ đang chuẩn bị bỏ đi. Đỗ Cách không do dự nữa, nhanh chóng xuyên vào phòng, đâm đầu vào cơ thể tam sư huynh. Tuy số bảy có thể là con số may mắn của hắn, dù sao trận đầu Phùng Thất đã giúp hắn giành giải nhất đầu tiên, nhưng có thế nào thì tu vi của tam sư huynh cũng cao hơn thất sư đệ một chút chứ nhỉ! Trong nhóm người không xuất sắc cũng phải lựa kẻ tốt nhất, tất nhiên phải chọn người lợi hại rồi! Cơ thể tam sư huynh chấn động, lặng lẽ thay đổi linh hồn trong cơ thể, bàn tay đang đóng gói chậm trễ một thoáng.
"Tam sư huynh, sao vậy?"
Thất sư đệ không hề phát giác, thấy tam sư huynh ngừng lại, kỳ lạ hỏi.
"Thất sư đệ, ta định đến nhìn linh vị của sư phụ lần nữa, dù gì bản lĩnh của chúng ta cũng là do hắn dạy."
Đỗ Cách yên lặng một lúc, nhìn thất sư đệ đáp. Tuy biểu cảm của hắn đau khổ, nhưng nội tâm lại mừng rỡ. Vì khoảnh khắc hắn đoạt xá, trong đầu xuất hiện hình ảnh ký ức vụn vặt của tam sư huynh, thậm chí bao gồm cả ký ức luyện công. Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, hẳn là do linh hồn đã được cường hóa. Cuối cùng hắn là người có ký ức rồi. Thelma quá tuyệt vời.