Chương 407: Đuổi Theo
Chương 407: Đuổi TheoChương 407: Đuổi Theo
"Huynh đệ, ngươi không dừng lại chữa thương sao? Lão đại của các ngươi nói không sai, ta có thể từ bỏ Thất Tỉnh Môn tiêu dao tự tại bất cứ lúc nào, nhưng nếu các ngươi chết là chết thật đó. Thiên Lam Cốc chưa chắc có thể bắt được ta, báo thù cho các ngươi."
Đỗ Cách đuổi sát theo sau, tiếp tục dùng ngôn ngữ mê hoặc lòng người:
"Chết tử tế còn không bằng sống tiếp, hôm nay không chết, nói không chừng sau này còn có cơ hội đảo ngược tình thế!"
Người bị thường sợ hãi, vốn đã chạy trốn không nhanh, không bao lâu sau đã bị Đỗ Cách đuổi kịp.
Ngay giây phút Đỗ Cách sờ đến hắn ta, lại kéo trung y của hắn ta ra ngoài, sau đó lại tiện tay đâm vào eo của hắn ta.
Hai vết thương truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, tiếp tục chạy tiếp, nếu lại bị hắn đâm thêm vài kiếm nữa thì cũng chết, người nọ cắn răng nói:
"Tiền bối, ta nguyện ý gia nhập Thất Tinh Môn, cầu xin tiền bối tha mạng!"
"Được, ngươi đứng yên ở đằng đó trước."
Đỗ Cách cười nói.
Người nọ hít thở sâu, sau đó ngoan ngoãn dừng lại.
Sau đó, hắn ta lập tức cảm nhận được có một bàn tay nhanh chóng sờ soạng khắp người hắn ta.
Tiếp theo, hắn ta cũng bị lột sạch sành sanh, đến cả đầu tóc xinh đẹp cũng bị nhổ sạch.
Hắn khóc không ra nước mắt, đây là thú vui tà ác gì thế hả!
"Ta khoan hồng độ lượng, tha cho ngươi một mạng, ngươi cứ ở lại đây chữa thương, ta đuổi theo họ."
Đỗ Cách nhìn hắn ta cười cười, thuận thế lại cày cao thượng cho bản thân, sau đó tiếp tục đuổi theo, vừa chạy vừa kêu:
"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, một huynh đệ đã đầu hàng, các ngươi còn muốn chạy tiếp sao? Vị huynh đệ trần truồng kia, ngươi mà chạy nữa là trời sáng luôn đó..."
Tiểu sư đệ trần như nhộng đen mặt, cắm đầu bỏ chạy, trời sáng thì thế nào, chỉ cần có thể chạy trốn, quần áo muốn cướp bao nhiêu mà chẳng được!
"Sư huynh, hắn lại đuổi theo rồi."
Một người bịt mặt hoảng sợ nói:
"Tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy, rõ ràng là đang trêu chọc chúng ta, liều mạng với hắn đi! Cứ tiếp tục như thế mãi, sẽ bị hắn tiêu diệt từng bộ phận."
"Không phải hắn thích lột quần áo của người khác sao?"
Một người che mặt khác nói:
"Chúng ta tìm một người cầm chân hắn, những người khác tranh thủ lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, có lẽ có cơ hội đâm chết hắn. Cao thủ Trúc Cơ Kỳ thì như thế nào, đang chiến đấu mà lại chơi đùa như thế, trên đời này cũng có không ít cao thủ vì lơ là mà bị người ta vượt cấp chém chết..."
"Được, liều mạng."
Người dẫn đầu quay đầu thấy Đỗ Cách đuổi theo càng lúc càng gần:
"Lão tứ, trên người của ngươi có nhiều thứ linh tỉnh nhất, ngươi phụ trách quấn lấy hắn, mấy người chúng ta giết chết hắn."
"Tại sao lại là ta chứ?"
Lão tứ theo bản năng hỏi lại.
"Không lẽ bắt tiểu sư đệ đi làm chuyện sao?"
Người dẫn đầu trừng mắt liếc nhìn hắn ta nói:
"Có tiểu sư đệ và lão lục rút kinh nghiệm, chưa bị hắn ta lột sạch thì trên cơ bản đều sẽ không có nguy hiểm gì. Đều là đàn ông, giết hắn rồi, ngươi lại mặc quần áo lại là được, làm ra vẻ gì nữa? Chờ hắn đuổi kịp rồi, tất cả chúng ta đều phải chết..."
Ánh mắt lão tứ có chút do dự, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm:
"Được, ta quấn lấy hắn, các ngươi cũng phải nhanh chóng giết hắn, ta nói trước, ta có thể bị lột quần áo, nhưng tuyệt đối sẽ không cho hắn cạo trọc đầu, Xuân Mai còn ở trong môn chờ ta..."
"Yên tâm, ta đã quan sát trước rồi, chỉ cần không bị hắn chạm vào búi tóc thì tóc sẽ không bị gì, ngươi tự để ý né tránh là được rồi."
Lão đại dẫn đầu dặn dò, liếc nhìn Đỗ Cách đang đuổi theo, đột nhiên xoay người lại:
"Các sư đệ, giết"...
Đao quang kiếm ảnh, quần áo bay tứ tung.
Nửa khắc sau.
Bên ngoài Thất Tỉnh Môn lại có thêm mấy tên đầu trọc trần truồng, cả đám đều hoảng sợ nhìn Đỗ Cách, giống như thấy ma vậy.
Kế hoạch của họ thành công.
Nhưng cũng đã thất bại.
Lão tứ đúng là đã hi sinh bản thân để cầm chân Đỗ Cách, kiếm của họ cũng đã đâm trúng Đỗ Cách rất nhiều lần, nhưng điều quỷ dị chính là, sau khi họ rút kiếm ra, vết thương của Đỗ Cách gần như là lành lại ngay lập tức.
Giống như đối phương chính là một người không thể giết chết vậy!
Khung cảnh này, hoàn toàn phá hủy lòng tin chiến đấu của họ.
Sau đó, Đỗ Cách đã cướp sạch sẽ toàn bộ đồ đạc của họ.
"Ngươi... Ngươi không phải người."
Người dẫn đầu nhìn Đỗ Cách, giọng nói phát run:
"Cho dù là Kim Đan chân nhân thì cũng không thể nào bị kiếm đâm trúng mà không có bất cứ vết thương nào như thế được."
"Ngươi khẳng định là ngươi đã đâm trúng ta sao?"
Đỗ Cách cười nhìn hắn ta, thuận miệng lấy lệ nói:
"Tiểu gia ta có thể cách áo ngoài lột áo lót của các ngươi, thủ pháp thân pháp đều là vô địch đương thời, sao lai có thể bị mấy tên tôm cá nhãi nhép các ngươi đâm trúng chứ? Thứ các ngươi đâm trúng chỉ là tàn ảnh của ta mà thôi."
Người dẫn đầu nhìn vết máu đỏ tươi trên quần áo của Đỗ Cách, há miệng thở dốc, không nói nữa, cho dù là tàn ảnh hay là tốc độ lành vết thương nhanh thì họ cũng đã biến thành tù nhân của đối phương, truy cứu chuyện này đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.