Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 409 - Chương 409: Dừng Lại

Chương 409: Dừng Lại Chương 409: Dừng LạiChương 409: Dừng Lại

"Đúng rồi, trước khi lập đạo thì phải lập tâm. Sau này ngươi cũng phải tu luyện kiếp đạo. Nhìn thằng vào tất cả, ngươi mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

Đỗ Cách tiếp tục phát huy tài hùng biện xuất sắc của mình răn dạy tiểu sư muội, rồi hắn quay sang nhìn đám người Thiên Lam Cốc:

"Sư phụ chết trong tay họ, nhị sư huynh, tứ sư đệ, ngũ sư đệ, lục sư đệ đều bị họ làm hại, ngươi quay đầu lại nhìn họ, nói cho ta biết, bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?"

Tiểu sư muội quay phắt lại, giọng nói run rẩy:

"Nhị sư huynh và ngũ sư huynh cũng bị họ giết?"

"Bằng không vì sao họ lại biết rõ tình huống của Thất Tỉnh Môn."

Đỗ Cách nói với giọng lạnh nhạt:

"Nếu không phải ta bỗng nhiên có dự cảm, ra ngoài luyện công, phát hiện ra họ thì tối hôm nay đại sư huynh cùng với hai người các ngươi đều bị họ làm hại rồi."

Xoetl

Tiểu sư muội rút kiếm ra, nước mắt trào dâng:

"Ta giết các ngươi."

Mấy người của Thiên Lam Cốc vội vàng lùi lại, trong lúc hoảng loạn còn quên che chỗ hiểm.

"Dừng tay."

Đỗ Cách gọi Quan Huyên lại:

"Giữ họ lại còn có tác dụng."

Quan Huyên dừng lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn Đỗ Cách, nghẹn ngào:

"Nhưng họ giết cha ta, còn cả nhị sư huynh..."

"Thù của sư phụ là do Thiên Lam Cốc gây nên, nhị sư huynh và ngũ sư đệ phản bội sư môn, sau khi bị bắt thì cung khai mọi việc trong môn phái, chết không hết tồi."

Đỗ Cách nói.

"Nhưng..."

Quan Huyên còn muốn nói gì đó.

Nhưng lại bị Đỗ Cách ngắt lời:

"Không nhưng nhị gì cả, tiểu sư muội, hiện nay Thất Tỉnh Môn do ta làm chủ. Không có ta, Thất Tỉnh Môn cũng không còn nữa, như thế ngươi còn nói gì đến việc báo thù! Quan Huyên, bất kể khi nào cũng không nên để phẫn nộ làm mụ mị đầu óc."

"Vâng, chưởng môn sư huynh."

Tiểu sư muội không cam lòng mà lùi lại đến bên cạnh Đỗ Cách, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn mấy đệ tử của Thiên Lam Cốc, hận không thể băm vằm họ.

"Tiểu sư muội, bây giờ ngươi nhìn họ, còn cảm thấy xấu hổ và tức giận nữa không?"

Đỗ Cách bình tĩnh hỏi. Tầm mắt của Quan Huyên lướt qua mấy người họ, ánh mắt lạnh như băng, nàng lắc đầu:

"Ta chỉ muốn chém họ thành muôn mảnh."

"Tiểu sư muội, ngươi trưởng thành rồi."

Nhìn đám người nọ câm như hến, Đỗ Cách mỉm cười vui mừng:

"Nhớ kỹ, kẻ địch của chúng ta rất mạnh, chỉ khi giữ vững sự bình tĩnh, mới có thể đi đến cuối cùng."

"Ừm."

Quan Huyên gật đầu.

"Ta hỏi ngươi lại lần nữa, sau này tu luyện kiếp đạo, khi gặp phải kẻ địch, ngươi sẽ làm như thế nào?"

"Cướp sạch của họ, tuyệt không bỏ sót."

Quan Huyên nghiến răng, nói.

"Đúng rồi, không bỏ sót thứ gì."

Đỗ Cách vỗ tay, vô cùng hài lòng với thành quả dạy học của mình:

"Của chúng ta là của chúng ta, của họ cũng thuộc về chúng ta. Tiểu sư muội, ngươi đã nắm giữ được tâm thái của kiếp đạo rồi.

Bấy giờ cướp hết quần áo, tiền bạc của họ là để luyện tập bản lĩnh, rèn luyện tâm tính. Sau này, chúng ta còn phải cướp tu vi của họ, cướp thiên phú của họ, chúng ta phải đem vinh quang của Thất Tỉnh Môn chiếu rọi cả giới tu hành. Có thế mới không uổng phí công ơn dạy bảo của sư phụ với chúng ta."

Những người của Thất Tinh Môn họ gặp phải không giống thế này!

Tại sao hắn lại không giống những người khác?

Mấy sư huynh đệ Thiên Lam Cốc nhìn Đỗ Cách, khi thấy được ánh mắt của hắn, con ngươi của họ chợt co lại. Tuy vẻ mặt của Đỗ Cách không thay đổi, nhưng họ dường như thấy được từ trong ánh mắt ấy dã tâm muốn cần nuốt hết thầy.

"Tam... Chưởng môn sư huynh, kẻ địch của chúng ta chẳng phải là Thiên Lam Cốc sao?"

Thất sư đệ trầm tư nãy giờ bỗng lên tiếng hỏi với giọng điệu ngập ngừng.

"Thất sư đệ, ngươi còn trẻ, giới tu hành tuân theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé, chúng ta dùng lực lượng nhỏ yếu của mình thâu tóm Thiên Lam Cốc, nhất định sẽ khiến nhiều người nhòm ngó."

Đỗ Cách ngẩng đầu nhìn về phía phương đông, sao mai mọc lên ở phía xa, tỉa sáng rực rỡ tỏa rạng ở đường chân trời, giọng rầu rĩ:

"Khoảnh khắc chúng ta bước chân vào giới tu hành, mọi chuyện không còn do chúng ta làm chủ nữa, chỉ khi đứng ở vị trí tối cao mới có thể quyết định số phận của mình..."

Tầm mắt của thất sư đệ di chuyển theo tầm mắt của Đỗ Cách, thấy được sao mai đang dẫn dắt mặt trời dâng lên cao, hắn trầm ngâm.

Tiểu sư muội đứng bên cạnh Đỗ Cách, bắt chước họ nhìn về phía bầu trời phía đông, từ cơ thể đến trái tim đều vô cùng bình tĩnh.

Đến bây giờ, nàng mới nhận thấy mình thật sự trưởng thành, không còn là tiểu cô nương chỉ biết dựa vào cha anh, luống cuống khi gặp phải biến cố ngày xưa nữa.

Thất Tỉnh Môn chỉ còn lại bốn người họ, nàng không thể đặt toàn bộ trọng trách lên vai một mình tam sư huynh, nàng phải lớn lên, gánh vác một phần trách nhiệm, vì tam sư huynh, vì Thất Tinh Môn. Bỗng chốc.

Đỗ Cách phá tan sự im lặng, hắn nở nụ cười, gọi hai người:

"Đi thôi, thất sư đệ, thu dọn tài vật chúng ta cướp được, trở về sơn môn tiến hành kế hoạch tiếp theo." "Vâng, chưởng môn sư huynh."

Thất sư đệ đáp lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc rơi vãi trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment