Chương 414: Bản Lĩnh
Chương 414: Bản LĩnhChương 414: Bản Lĩnh
Vừa ra đến trước cửa, Đỗ Cách đã dùng thi thể của sư đệ họ để biểu diễn cái gì gọi là tay không loại bỏ bận, kỹ xảo kia vô cùng kỳ diệu, suýt chút nữa đã hù chết họ rồi, vì mạng sống nên họ căn bản không dám lỗ mãng.
Hơn nữa.
Dưới góc nhìn của họ, miễn là sống sót, dù họ có bị hành hạ nhưng chỉ cần người của Thiên Lam cốc tới thì cũng nhất định sẽ giải cứu họ...
0001 dò xét một vòng, sau đó nhìn về phía cái cối bằng đá ở ven đường rồi yên lặng đi tới, sau đó dùng hai tay ôm lấy rồi nâng lên trên đỉnh đầu dễ như ăn cháo. Sau đó 0001 còn đi xung quanh vài vòng rồi lại đặt trở về, vậy mà người không toát mồ hôi, mặt không biến sắc.
Khiến cho bách tính vây xem reo hò khen hay một trận.
"Bây giờ Lý Chính đã tin chưa?"
Đỗ Cách lại tiện tạy phong ấn kinh mạch của hắn, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lý Chính mà cười nói:
"Thiên Lam cốc và Thất Tinh môn cách nhau rất xa. Tu vi của cốc chủ của Thiên Lam cốc lại chưa tới Kim Đan, không phải đối thủ của tiền bối trong sư môn. Nếu họ không đến thì thôi, nếu mà dám đến thì chắc chắn có đi mà không có về. Đến lúc đó, chúng ta đạt được sản nghiệp của Thiên Lam cốc, thế thì cũng coi như là một món tiền lời của Thất Tỉnh môn."
Xé da hổ, làm cờ lớn.
Trên mặt Đỗ Cách tràn trề tia sáng tự tin và liều lĩnh.
"Vương chân nhân, Thất Tỉnh môn có tiền bối sư môn từ khi nào?"
Lý Chính lấy làm kỳ quái hỏi.
"Thất Tỉnh môn được truyền thừa năm trăm năm, việc có tiền bối sư môn rất kỳ quái sao?"
Đỗ Cách liếc mắt nhìn hắn rồi nói:
"Nếu không, với bản lĩnh của ta thì sao có thể đánh thắng họ được, phải biết rằng, ngay cả sư phụ ta cũng không phải đối thủ của họ. Trước đây, nguyên do Thất Tinh môn kém cỏi là do thiếu hụt công pháp, bây giờ tiền bối bù đắp công pháp rồi, ngay cả ta cũng có thể bắt mấy người trong một đêm, Thất Tỉnh môn lớn mạnh đã nằm trong tầm tay."
Lý Chính nhìn đám người Thất Tỉnh môn mà vẫn cảm thấy không yên lòng, hỏi:
"Vương chân nhân, Lý mỗ có thể gặp vị tiền bối của Thất Tỉnh môn kia một lần được không."
"E là Lý Chính không gặp được rồi."
Đỗ Cách tươi cười:
"Có qua mà không có lại thì bất lịch sự quá, Thiên Lam cốc bắt nạt ta như vậy, sao tiền bối có thể nuốt trôi cơn giận này, nên sau khi để lại công pháp thì ngài đã đi suốt đêm để tới Thiên Lam cốc quấy rối rồi."
Lý Chính rơi vào trầm mặc lần thứ hai.
Đỗ Cách nở nụ cười:
"Xem ra Lý Chính không tin tưởng Vương mỗ. Cũng được, Thất Tỉnh môn muốn xoay sở hai trăm vạn lượng bạc, dù sao sơn thôn nhỏ cũng không có tiền, Lý Chính chịu trách nhiệm với thôn dân cũng là điều cần thiết."
Hắc lắc lắc đầu, nói: "Xây dựng Thất Tỉnh môn cần số tiền khổng lồ, chủ ý của Vương mỗ là tìm những nhà giàu danh môn kia. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì mọi người cùng sống nhiều năm cuối cùng cũng là hàng xóm.
Có cơ hội phát tài thì cũng không thể không cho hàng xóm, lại cho người ngoài.
Vì thế, người đầu tiên Vương mỗ tìm đến là Lý Chính. Sau khi bàn bạc với Lý Chính xong thì Vương mỗ còn đi xem mấy thôn xóm nữa, sau đó lại tìm mấy nhà giàu để đầu tư. Nếu Lý Chính cẩn thận thì coi như bỏ cuộc trao đổi này!"
Lý Chính vẫn trầm mặc như trước, nếu là buôn bán bình thường thì cũng cũng làm chủ, nhưng một khi dính dáng đến môn phái tu hành, chỉ cần đi nhầm một bước thì đến chỗ để nói lý cũng không có.
Đỗ Cách chưa bao giờ ra về tay không, Lý Chính là một kẻ xương cứng, thế là hắn chuyển hướng qua đám bách tính rồi nói:
"Lý Chính không muốn đầu tư, mọi người có bằng lòng hay không? Ta không thể vì một người mà phủ nhận một thôn."...
"Vương chân nhân, chia hoa hồng mà ngươi nói đáng tin sao?"
Trong đám người, bỗng có người la lên:
"Các ngươi là người tu hành, chúng ta là người bình thường, nếu sau này các ngươi đổi ý thì chẳng phải chúng ta mất hết vốn liếng sao?"
"Vị hương thân này lo xa rồi."
Đỗ Cách ôm quyền với hắn rồi cười nói:
"Nếu muốn khiến các ngươi mất hết vốn liếng thì không cần phí nhiều công sức như vậy, Các ngươi cũng thấy người Thiên Lam cốc rồi đấy, nếu ta sai khiến họ đến tàn sát thôn thì ai trong số các ngươi có thể trốn được?
Sau đó, tiền tài của các ngươi đều thuộc về ta, ta giết hắn diệt khẩu, Giám Tu Viên cũng không tra ra được ta, dù sao thì thủ đoạn giết người cũng là Thiên Lam cốc..."
Một câu nói.
Khiến sắc mặt tất cả bách tính ở đây đều thay đổi.
"Vương mỗ là nhân sĩ chính phái nên không làm được chuyện như vậy, vì thế mới ôn tồn bắt tay bàn bạc với mọi người, mọi người mà không đồng ý thì ta cũng không ép buộc."
Đỗ Cách tươi cười, lấy ra ngân lượng tước đoạt được từ trên người đám Thiên Lam cốc hôm qua, nói:
"Cả thôn các ngươi không cần thiết lấy ra nhiều ngân lượng như vậy, nếu vì chút ít tiền bề nổi của các ngươi mà phá hỏng danh dự của Thất Tỉnh môn thì Vương mỗ cũng khinh thường làm. Khỏi phải nói gì mà mất hết vốn liếng, vô duyên vô cớ chọc cười người khác."