Chương 474: Mim Cười Cám Ơn
Chương 474: Mim Cười Cám ƠnChương 474: Mim Cười Cám Ơn
Đỗ Cách cảm thán, nói:
"Lưu sư huynh, chúng ta bắt đầu từ tu sĩ tên là Thường Khuê của Bích Lạc Nhai đi!"
"Được."
Lưu sư huynh nói. ...
Cả đoàn người ngự kiếm đi đến đỉnh núi của Lưu trưởng lão.
Trên núi của Lưu trưởng lão trồng đầy các loại thảo dược, hắn phấn khởi giới thiệu với Đỗ Cách:
"Tiểu sư đệ, ta dành cả đời nghiên cứu phương pháp chế tạo độc dược và giải độc. Khi nào nhàn rỗi, ngươi có thể đến ngọn núi của ta, ta dạy ngươi cách phân biệt các loại độc.
Sau đó, ta lại cho ngươi một ít độc đan để phòng thân, sư huynh còn phải dựa vào ngươi để thăng lên Hợp Thể kỳ đấy. Hiện nay ngươi là bảo bối của sư môn, không thể xảy ra chuyện gì được, bây giờ ta đã hơn bốn trăm tuổi, nếu không thể thăng lên Hóa Thần, chỉ e đời này hết hy vọng..."
"Đa tạ Lưu sư huynh."
Đỗ Cách mỉm cười nói cảm ơn Lưu trưởng lão, hắn vỗ ngực, nói:
"Hóa Thần kỳ của sư huynh cứ để sư đệ lo."
"Tiểu sư đệ, đỉnh núi của ta chuyên chế tạo đan dược, lát nữa ta đưa cho ngươi một ít đan dược phòng thân với chữa thương."
Một trưởng lão khác nói ngay.
"Đa tạ sư huynh."
"Tiểu sư đệ, ta thấy phi kiếm của ngươi chất lượng không được tốt, trong động của ta có Ngân Nha thiết kiếm trăm năm trước ta nhờ Vô Vân Tử đại sư chế tạo, ta cũng đưa cho tiểu sư đệ..."...
Đỗ Cách đi đến phòng bệnh của Thường Khuê trong những lời xum xoe lấy lòng của các trưởng lão.
Đó là một căn phòng riêng, Đỗ Cách vừa bước vào đã ngửi thấy mùi tanh hôi, đồng thời còn kèm theo mùi thuốc.
Một tu sĩ khoảng năm, sáu mươi tuổi nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể thỉnh thoảng lại co giật, dù hẳn đang hôn mê vẫn có thể thấy được hắn đau đớn đến mức nào.
Nhìn tu sĩ bị bệnh tật dày vò, Đỗ Cách sững sờ, chợt khựng lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng, hai người bọn họ không thù không oán, hắn thật sự phải ra tay với người nọ sao?
Làm thế liệu có thất đức quá không!
Hơn nữa, trực tiếp hút công lực của đối phương sẽ khiến Y Tiên Môn kiêng dè!
Không hề cao thượng chút nào!
"Tiểu sư đệ, ngươi đang nghĩ gì thế?"
Lưu trưởng lão hỏi.
"Ta thấy hắn đang rất đau đớn, nếu lại lấy đi linh lực của hắn thì chỉ sợ hắn không còn sức lực để chống chọi với độc của giao long!"
Mọi người sửng sốt. Quả nhiên, sau khi nghe Vương Sùng nói vậy, Lê An Giang cảm thấy vui mừng.
Tuy Vương Sùng nói năng ngông cuồng, hơn nữa thoạt nhìn làm việc không từ thủ đoạn, lắm mưu nhiều kế, hơi tí là hủy thiên diệt địa, nhưng khi sự việc thật sự diễn ra thì bắt đầu chùn bước.
Xét đến cùng, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn giữ tấm lòng lương thiện!
Chỉ cần có thiện ý thì Y Tiên Môn có thể yên tâm hợp tác với hắn, không cần lo lắng bị hắn lấy oán trả ơn.
"Tiểu sư đệ quả nhiên tâm địa thiện lương, đích xác nên vào Y Tiên Môn bọn ta."
Lê An Giang có thể nghĩ đến điều này, tất nhiên những người khác cũng nghĩ tới, Lưu trưởng lão nhìn Đỗ Cách, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn vuốt râu, nói:
"Chỉ có điều, năng lực của thầy thuốc có hạn, cũng sẽ có người bệnh không thể cứu chữa được. Tiểu sư đệ, thấy quá nhiều sinh lão bệnh tử, ngươi tự nhiên sẽ quen dần. Y sư như chúng ta không chỉ cần có tấm lòng nhân hậu, mà đôi khi, trái tim phải trở nên cứng rắn.
Độc giao long mà Thường Khuê trúng phải đã thâm nhập phế phủ, cho dù là ta cũng lực bất tòng tâm, sợ rằng không thể kiên trì được bao lâu nữa. Đợi sau khi hắn chết, ta sẽ tiến hành giải phẫu, nghiên cứu tình trạng nội tạng của hắn khi trúng độc, tiếp tục nghiên cứu thuốc giải cho loại độc này. Để có thể cứu giúp nhiều người trúng loại độc giao long này hơn trong tương lai.
Đây là quy củ của Y Tiên Môn từ xưa đến nay, tất cả mọi người đều biết, không ai truy cứu cả. Không đủ nhẫn tâm thì làm sao có thể giải phẫu thi thể? Truyền thừa y học? Bây giờ ngươi lấy công lực của hắn, cũng coi như tận dụng triệt để..."
Lưu trưởng lão vừa nói xong.
Đỗ Cách thấy được bàn tay của Thường Khuê nằm trên giường bệnh run rẩy dữ dội.
Hiển nhiên.
Tuy đang ở trong trạng thái lơ mơ, nhưng hắn vẫn có ý thức.
Hầy!
Đỗ Cách thở dài:
"Lưu sư huynh, có lẽ ta có thể cứu hắn."
Lưu trưởng lão sửng sốt:
"Cứu hắn thì làm sao lấy linh lực của hắn được nữa!"
"Cứu xong thì lấy linh lực, coi như thù lao của ta."
Đỗ Cách mỉm cười:
"Ta cũng yên tâm lấy phần linh lực ấy."
"Nhưng nhỡ đâu sau khi hắn tỉnh lại nói xằng nói bậy, thế chẳng phải sẽ mang đến tai họa cho Y Tiên Môn sao."
Lưu trưởng lão quýnh lên.
"Lưu sư huynh, ta có cách của mình, tin ta một lần."
Đỗ Cách nói.
Lưu trưởng lão còn định khuyên nhủ tiếp, thấy Lê An Giang lắc đầu với hắn thì không nói thêm gì nữa, hắn thở dài một hơi, rồi hỏi:
"Tiểu sư đệ, phải cứu hắn như thế nào?"