Chương 476: Trở Ngại
Chương 476: Trở NgạiChương 476: Trở Ngại
Mấy trưởng lão Y Tiên Môn đứng bên cạnh cũng sững sờ tại chỗ, bọn họ biết tu vi của Vương Sùng đạt đến mức nào.
Tuy Vương Sùng hứa hẹn giúp mọi người thăng lên Hợp Thể kỳ, nhưng bọn họ cho rằng đó sẽ là một kế hoạch lâu dài.
Vì cảnh giới của Vương Sùng phải vượt qua bọn họ mới có thể giúp bọn họ, đột phá cảnh giới cũng cần thời gian, thậm chí bọn họ đã chuẩn bị tỉnh thần chờ đợi mười năm...
Nhưng bây giờ hình như không cần nữa, Vương Sùng đột phá không có bình cảnh, vậy thì có vẻ như người gây trở ngại lại là bọn họ.
Tốc độ đột phá của bọn họ quyết định thời gian phát triển của Y Tiên Môn.
Sự thật đáng buồn này khiến các trưởng lão ngổn ngang cảm xúc, bọn họ ngơ ngác nhìn Đỗ Cách hấp thụ linh lực mà không thốt nên lời. ...
Một nén nhang sau.
Đỗ Cách và Thường Khuê ngừng vận chuyển linh lực.
Đỗ Cách ổn đích bước vào Nguyên Anh sơ kỳ, còn Thường Khuê từ Nguyên Anh trung kỳ tụt xuống Nguyên Anh sơ kỳ.
"Thường sư huynh, đắc tội rồi."
Đỗ Cách rút tay lại, lấy chiếc áo trong duy nhất trên người Thường Khuê đi, sau đó tri kỷ đắp lên cho hắn.
Một lát sau, cảnh giới từ Nguyên Anh trung kỳ tụt xuống Nguyên Anh sơ kỳ, ít nhất hơn hai mươi năm khổ tu hóa thành công dã tràng, sao có thể không đau lòng cho được, nhưng nghĩ đến việc đối phương cuối cùng đã cứu mạng mình.
Thường Khuê chung quy không thốt ra được lời trách cứ.
Hơn nữa.
Ở phía bên kia, Lê An Giang hãy còn đang nhìn mình lom lom, vẻ mặt lạnh như băng giống như muốn giết hắn bất cứ lúc nào, tất nhiên hắn biết tại sao Lê An Giang lại bày ra vẻ mặt ấy.
Công pháp của Đỗ Cách quá bá đạo.
Một khi bị truyền ra, e rằng sẽ dấy lên một đợt mưa máu gió tanh trong giới tu hành, để bảo vệ Đỗ Cách, giết mình là lựa chọn tốt nhất.
Đây cũng là lý do tại sao trước đó bọn họ lại chọn mình để Đỗ Cách hút công lực.
Dù sao khi đó mình đã vô phương cứu chữa, bị hút linh lực cũng không có gì bất ngờ.
Đáng tiếc, tiểu y sư thiện tâm, cuối cùng vẫn lựa chọn cứu mình.
Không biết lòng người hiểm ác!
Thường Khuê thầm thở dài, nói:
"Tiểu y tiên, không có gì gọi là đắc tội hay không đắc tội cả. Thường mỗ biết bệnh tình của mình, khí độc đã thâm nhập phế phủ, không còn sống được bao lâu nữa. Có thể nhặt về một mạng, tổn thất một ít công lực có hề gì. Thường mỗ được lời hơn ấy chứ.
Tiểu y tiên yên tâm, Thường Khuê xin thề, chuyện chữa thương lần này Thường mỗ tuyệt đối sẽ không tiết lộ với người khác. Nếu Thường mỗ mang đến tai họa cho tiểu y tiên, Thường mỗ sẽ thủng bụng nát ruột, không được chết tử tế."
Lê An Giang khẽ cau mày.
Tấm lòng thầy thuốc thật sự có hiệu quả! Đỗ Cách vờ như không thấy được vẻ mặt của Lê An Giang, hắn cười nói:
"Thường huynh đại nghĩa, không cần thề độc như vậy. Ta biết, bị người khác lấy linh lực, trong lòng hẳn nhiên không dễ chịu gì."
"Tiểu y tiên hiểu lầm, ta thật sự không cảm thấy khó chịu."
Thường Khuê cười gượng, hắn nhìn Lê An Giang, nói:
"Tiểu y tiên, trong lúc ta hôn mê nghe được đối thoại của ngươi với Lê môn chủ và mọi người, thật ra bọn họ nói đúng, nhân tâm hiểm ác, ngươi dễ tin như người khác như thế sớm muộn gì cũng sẽ chuốc vạ vào thân, nếu người được cứu chữa không phải là ta, có lẽ ta cũng sẽ lựa chọn giống như Lê môn chủ, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật."
Lê An Giang ngạc nhiên nhìn Thường Khuê, sát ý nhằm vào hắn hơi giảm bớt.
"Thường sư huynh, ta cảm thấy người sống cũng có thể giữ bí mật."
Đỗ Cách nhìn Thường Khuê, lắc đầu hỏi:
"Xin hỏi Thường sư huynh, công lực ta hút của ngươi, Thường sư huynh phải mất bao lâu mới có thể bù lại?"
"Chí ít cũng phải mất mười năm!”
Thường Khuê ủ rũ.
"Thường sư huynh, thật ra công pháp của ta chẳng những có thể hấp thụ công lực, mà còn có thể đưa công lực cho người khác, như phần linh lực Thường sư huynh vừa mất, chỉ cần công lực của ta cao hơn ngươi, chỉ trong thời gian một chén trà là có thể bù lại cho Thường sư huynh."
Đỗ Cách cười nói.
Thường Khuê nhíu mày khó hiểu:
"Tiểu y tiên, ngươi nói với ta việc này là có ý gì?"
"Để cứu ngươi một mạng."
Đỗ Cách quay đầu sang nhìn Lê An Giang:
"Ta sợ ngươi vừa mới rời đi, chưởng môn sư huynh lập tức diệt khẩu ngươi dưới chân núi. Ngươi chung quy do ta cứu sống, ta không muốn ngươi lại vì ta mà chết, thế chẳng phải là ta uổng công cứu ngươi."
"Tấm lòng thầy thuốc, ta sẽ không làm vậy."
Ý đồ bị vạch trần, ngữ khí của Lê An Giang thoạt nghe có phần lúng túng.
"Tiểu y tiên quả nhiên thiện lương."
Thường Khuê nở nụ cười, hắn nhìn Đỗ Cách đầy tán thưởng, rồi nói:
"Tiểu y tiên nhân nghĩa, Thường mỗ hiểu rõ. Tiểu y tiên có chuyện gì có thể nói với Thường mỗ, ta được cứu ngươi sống, cùng lắm thì trả mạng lại cho ngươi là được."
"Không đến mức ấy."