Chương 492: Nghiệm Chứng Từ Khóa
Chương 492: Nghiệm Chứng Từ KhóaChương 492: Nghiệm Chứng Từ Khóa
Đan Tòng đứng bằng một chân ở trên đỉnh núi, nhìn các bộ phận của mình rải rác khắp nơi, trong lòng hắn ta vô cùng thê lương, không còn tâm trạng suy nghĩ từ khoá của Đỗ Cách đến tột cùng là cái gì.
Hắn truyền bá thơ văn.
Thuộc tính đều đang không ngừng tăng trưởng, vết thương khôi phục rất nhanh, trong chốc lát này chúng đã khép lại.
Nhưng hắn ta chỉ còn một cái chân, hắn còn chơi trái trứng gì nữa!
Có lẽ vượt qua một chút là có thể dùng chân viết chữ...
Nhưng hiện giờ Đỗ Cách đang chiếm ưu thế, ngay cả cánh tay và gan của Giám tu sứ cũng bị hắn tháo xuống, cớ nào còn cho hắn ta một đường sống!
Sao hắn ta lại xui xẻo như vậy chứ?
Vất vả lắm mới ngẫu nhiên có được một từ khoá chất lượng tốt, hắn ta đã thức tỉnh một kỹ năng gần như nghịch thiên, cũng vì hắn ta vô ý xông vào bên trong top mưới, kết quả mới rơi vào kết cục như này.
Vì sao? Vì sao hắn ta lại xui xẻo như vậy?
Không phải là vì nghiệm chứng từ khoá, hắn ta mới viết một bài thơ sao?
Đều do cái tên điểm tiểu nhị đáng chết kia, nếu không phải hắn thấy được thơ văn của mình, làm sao bài thơ kia được truyền bá ra?
Nếu không nhờ bài thơ làm hắn nổi tiếng đó, làm sao hắn có thể tiến vào top mười nhanh như vậy?
Nếu không vào top mười, hắn sẽ thành thật làm Hàn Lâm, chờ tất cả mọi người bạo lộ ra hết, nhất cử dương danh cả thiên hạ đều biết hắn, hắn sẽ thống khoái biết bao...
Đều do điếm tiểu nhị đó. Sao hắn ta lại biết chữ chứ?
Còn có tên khốn kiếp kia, hai tháng, mới hai tháng, ngươi kích động như vậy làm lông gì... ?
Cho hắn hai năm, không, một năm thôi, chờ thơ văn của hắn truyền bá khắp thiên hạ, trên đời này sẽ chẳng ai làm gì được hắn!
Thật đáng chết mà!
Hai hàng thanh lệ rơi xuống trên gương mặt Đan Tòng, hắn đã sớm biết chiến trường dị tỉnh tàn khốc rồi, không ngờ lại tàn khốc đến như vậy, hai tháng, hai tháng hắn còn chưa...
"Ngươi muốn thế nào mới trả lại cánh tay và lá gan cho ta?"
Giám tu sứ nén cơn lửa giận trong lòng, ép buộc mình phải tỉnh táo lại, không đề cập tới lá gan còn ổn, gợi lên một cái bỗng nhiên cảm giác lá gan đau quá, sao hắn có thể móc lá gan trong bụng ra được vậy?
Hai con hàng này đều là ai vậy?
"Gia nhập với bọn ta, để chúng ta trở thành người một nhà, dĩ nhiên ta sẽ trả cánh tay và lá gan lại cho ngươi."
Đỗ Cách cười cười, tự tin tự giới thiệu:
"Bất tài chính là người của Y Tiên cốc, còn có thể trả về cho người miễn phí."
Người của Y Tiên cốc ư? Không khí lập tức yên tĩnh.
Giám tu sứ thậm chí còn cảm thấy mình nghe lầm, Y Tiên cốc ngay cả một Luyện Hư cũng không có, ai cho dũng khí của các ngươi nhảy nhót ở kinh thành vậy! "Vương Sùng, ngươi là Vương Sùng."
Đan Tòng lập tức nhìn ra thân phận của Đỗ Cách, hắn ta rơi vào trạng thái hỗn loạn:
"Ngươi bị bệnh thần kinh rồi, lúc này không phải ngươi nên bình tĩnh phát triển sao? Ngươi biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm ngươi không?
"Ta đây không phải đang phát triển sao?"
Đỗ Cách cũng không quay đầu lại:
"Ngươi ngậm miệng lại, chúng ta còn có thể hợp tác, còn nhằm nhí ta sẽ xử lý cả ngươi..."
Còn được sống sao?
Giọng nói Đan Tòng im phăng phắc, được, Đỗ Cách đã làm xong tên Giám tu sứ kia, nhưng không giết hắn ngay, vậy hắn vẫn còn hi vọng sống, dị tỉnh chiến sĩ không thể từ bỏ bất kỳ một cơ hội có thể nắm bắt naoò.
"Muốn như thế nào mới có thể gia nhập các ngươi?"
Giám tu sứ im lặng một lát, hỏi.
"Xuống đây để cho ta sờ một chút."
Đỗ Cách ngửa đầu nhìn lên bầu trời:
"Sờ một chút rồi sẽ nói cho ngươi biết."
"Ngươi cho rằng ta sẽ mắc lừa sao?"
Giám tu sứ cả giận nói: "Bị ngươi sờ một chút thì mạng ta còn ở đây sao?"
"Ngươi đang sợ cái gì? Muốn giết ngươi thì vừa này móc tim là được rồi."
Đỗ Cách bĩu môi, ước lượng lá gan trong tay một chút:
"Cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nhé, nội tạng tách khỏi cơ thể càng lâu, tỉ lệ sống sót càng thấp, chính tay ngươi cầm, còn có thể truyền linh khí vào, giữ cho nó sống..."
Giám tu sứ suy nghĩ một lát, cuối cùng không thể ngăn cản dụ hoặc lấy lại lá gan, hắn lách mình về tới trước mặt Đỗ Cách rồi giương mắt nhìn Đỗ Cách:
"Sờ đi!"
Đỗ Cách nhét cánh tay về trong tay hắn, một tay khác khoác lên trên vai của hắn. Bả vai nơi Đỗ Cách để tay lên của Giám tu sứ run lên bần bật, nhưng ngay sau đó, hắn liền mở to hai mắt nhìn, vì hắn cảm thấy linh lực trong cơ thể trào ra, tuôn về trong lòng bàn tay của Đỗ Cách.
Giám tu sứ hoảng hốt:
"Ngươi..."
"Đừng nhúc nhích, động đậy là mất nội tạng đó!"
Đỗ Cách hưởng thụ lấy linh lực tăng cảm giác vui vẻ lên, hắn lạnh lùng uy hiếp Giám tu sứ nhưng cũng an ủi tâm tình của hắn ta:
"Yên tâm, sẽ không lấy nhiều đâu, so với gan thì tổn thất có chút linh lực mà thôi, chưa đến mấy ngày là có thể bù lại."