Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 504: Uy Nghiêm

Chương 504: Uy Nghiêm Chương 504: Uy NghiêmChương 504: Uy Nghiêm

Giống như bị bốn chiếc xe tải đâm trúng, xương cốt trên người Đỗ Cách vang lên răng rắc, hắn phun ra một búng máu.

Nhưng đối với người có được năng lực khôi phục mạnh mẽ như Đỗ Cách, tình trạng thương tích như thế này chẳng đáng là gì, chỉ trong nháy mắt vết thương đã lành lại.

Đỗ Cách cười to, vận dụng linh lực cuốn mười mấy tay chân lên, bay xung quanh hẳn, bảo vệ những chỗ hiểm trên cơ thể hắn:

"Các vị, hoan nghênh các bệnh nhân đến Y Tiên Môn, hôm nay Y Tiên Môn chữa bệnh từ thiện!"

Dưới chân hắn là mấy chữ "cấm" chôn sẵn từ trước. ...

Khám bệnh từ thiện cái con khỉ khô!

Mấy tên trưởng lão của Giam Tu Viện gần như muốn phát điên, đây là cách đấu pháp chó má gì thế.

Vừa lên đã tranh thủ lúc mọi người còn chưa kịp lấy lại tình thần, không chỉ thành thạo lột quần áo mà đến cả tứ chỉ cũng chặt xuống luôn.

Y tiên môn nghiên cứu ra loại ma công này từ khi nào thế?

Không đúng.

Không phải là ma công của y tiên môn.

Cái tên này chắc là người loạn thế đã bắt đi Đan Tòng mà Trần Đạt nhắc đến lúc trước!

Vẫn không đúng.

Tên khốn Trần Đạt này đã phản bội Giam Tu Viện, là hắn ta ra tay đánh lén trước, đây là một cái bẫy bày sẵn cho Giam Tu Viện...

Trong cơn lửa giận, Trịnh Đình Văn xoay người muốn kiếm tên Trần Đạt phản bội kia.

Nhưng Trần Đạt đã tranh thủ lúc Đỗ Cách hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, dùng linh lực cuốn lấy mớ quần áo bị Đỗ Cách lột xuống của mấy trưởng lão, quay đầu chạy vào trong y tiên môn, trốn đến một nơi không có ai có thể tìm được hắn ta từ lâu rồi.

Nhìn một đống truỏng lão Kiểm Tu Viện chỉ còn lại đầu và thân mình, một đống thứ chướng mắt treo ở bên ngoài cơ thể, miệng hắn ta khô khốc, càng thêm cảm thấy may mắn vì bản thân đã gia nhập vào Y Tiên Môn sớm.

Nếu không bây giờ người bị mất mặt sẽ là hắn ta.

Sau khi công lực tiến bộ, thủ pháp của Vương Sùng càng thêm thành thạo, lúc trước mới chỉ có thể chặt một cánh tay, tước một lá gan của hắn ta, hiện tại vừa ra tay đã chặt đứt tám cánh tay, tám cái chân luôn!

Lúc nãy Trịnh Đình Văn uy nghiêm hô to đã gọi toàn bộ người bế quan và không bế quan chạy ra đến.

Mọi người nhìn thấy khung cảnh trên bầu trời, đều đồng loạt nghẹn họng đờ đẫn nhìn, không khí yên lặng đến chết chóc...

Bọn họ hiểu và tán thành ý tưởng chia đều công lực của trưởng lão Vương Sùng, dù sao thì tất cả mọi người đều là người được lợi.

Nhưng có phải cách chiến đấu này hơi bị quá đáng rồi không, tuy rằng bọn họ là đệ tử của Y Tiên Môn, nhìn thấy rất nhiều tay chân cụt, nhưng cứ thế mãi... Y Tiên Môn sẽ bị liệt vào ma môn mất thôi!

Nhưng mà không bao lâu sau, bọn họ đã hiểu được ý của Vương Sùng. Y Tiên Môn có quá ít kỹ năng tấn công, tiểu thái sư thúc tổ dùng sức của một người gánh vác toàn bộ tương lai của Y Tiên Môn, trên người hắn có quá nhiều gánh nặng.

Dùng một ít thủ đoạn đặc biệt cũng là chuyện dễ hiểu.

Chỉ trách bọn họ vẫn chưa đủ cố gắng.

Tiểu sư thúc tổ đã cho bọn họ điều tốt nhất, chỉ tiếc bọn họ không biết cố gắng, đến cả phá cảnh giới cũng lãng phí quá nhiều thời gian.

Nếu mỗi một người bọn họ đều là Luyện Hư Cảnh, cần gì phải sợ hãi một Giam Tu Viện nho nhỏ, cần gì phải để tiểu sư thúc tổ gánh tiếng xấu ma môn chứ?...

Thấy người Y Tiên Môn càng lúc càng nhiều.

Mấy người Trịnh Đình Văn tiến không được mà lùi cũng không xong, gương mặt già của ai nấy đều đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.

Tiến.

Đỗ Cách sẽ cầm tay chân của bọn họ để bảo vệ hắn, chưa làm được gì hắn thì đã làm mình bị thương trước rồi.

LuI.

Đỗ Cách đã lấy đi tay chân của bọn họ, đến cả quần áo cũng đã bị tên Trần Đạt khốn nạn kia lấy mất, bọn họ cũng không thể cứ trần truồng như thế này đi về được!

Chỉ cần có người ngẩng đầu lên trời nhìn một phát, thanh danh cả đời của bọn họ đều sẽ bị phá hủy.

Hơn nữa, nếu không lấy tay chân về, sau này bọn họ phải sống làm sao đây?

Không lẽ thật sự phải hiên ngang lẫm liệt đến, trần truồng chạy về báo tin, để tất cả mọi người đều biết Y Tiên Môn biến thành ma môn, tất cả mọi người cùng nhau bao vây tiêu diệt sao?

Vậy tay chân của bọn họ phải làm sao đây?

Tất cả mọi người, kể cả Trịnh Đình Văn đều đã bị nắm thóp.

"Trưởng lão, chúng ta phải làm sao đây?”

Thân Trọng Đạt cố gắng giữ tầm nhìn hướng về phía trước, tuy rằng hắn ta biết hình tượng của bản thân cũng rất chật vật, nhưng đây là sự tôn trọng cuối cùng dành cho Trịnh trưởng lão.

"Ngươi là Vương Sùng?"

Trịnh Đình Văn nhìn Đỗ Cách đang khống chế mười mấy cánh tay, chân giống như đang chơi xiếc ảo thuật, trong lòng vô cùng khó chịu, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Để lấy được lòng tin của người khác và đề phòng có chiến sĩ dị tỉnh sẽ bán đứng bọn họ với Giam Tu Viện, tất cả tin tức Đỗ Cách bảo Trần Đạt mang về đều là sự thật.

"Đúng là vãn bối."

Đỗ Cách cười tủm tỉm, vẫn giữ đúng lễ nghi.
Bình Luận (0)
Comment