Chương 534: Liên Kết
Chương 534: Liên KếtChương 534: Liên Kết
Đỗ Cách bày ra vẻ mặt kinh ngạc:
"Sao ngươi giết hắn?"
"Vốn dĩ ta không biết mình bị mê hoặc, may thay có Pháp tướng Phật đà giúp ta khôi phục sự tỉnh táo trong nháy mắt, nhưng Trì Sĩ Văn không biết nên hiển nhiên bị ta chém chết."
Trác Thiếu An nở nụ cười tự giễu, nói:
"Ta sai ở chỗ phán đoán sai về ngươi, trộm gà không được, trái lại còn rước tai họa về cho Thiên Ma cung..."
Tên khốn xui xẻo!
Đỗ Cách than thầm một tiếng, không thể không nói Tả Trung Hậu mới là phúc tỉnh của mình, một ảo ảnh Phật Đà giúp mình đạt được Đại Thừa cảnh nhờ Lan Ninh tự, lại gián tiếp giết chết Trì Sĩ Văn.
Nếu không có hắn, e là mình sẽ tốn khá nhiều sức lực để ứng phó với ba tên Đại Thừa cảnh.
Đúng là người tốt!
Biết vậy từ sớm thì đã không giết hắn rồi.
"Trì Sĩ Văn nói có hơn một nghìn người gây tai họa cho thế gian giống như các ngươi, có phải thật hay không?"
Trác Thiếu An hỏi.
"Là thật."
Đỗ Cách cười tươi, nói:
"Chẳng qua, ta gọi họ là người thời loạn lạc, ý cũng gần giống!"
"Tiếp theo ngươi định làm như thế nào?"
Trác Thiếu An hơi sửng sốt, hỏi.
"Đương nhiên là liên kết tất cả môn phái lại, giết chết tất cả người thời loạn lạc còn sót, mình ta vô địch."
Đỗ Cách ngạo nghễ nói.
Trong lúc nói chuyện thì hai người cũng đã trở lại Lan Ninh tự.
Thấy Trác Thiếu An bị bắt trở về trong tình trạng cụt hết tay chân, hai lão hòa thượng của Lan Ninh tự đều cười đến mức nếp nhăn trên mặt cũng giãn hết ra.
"Nhân quả tuần hoàn, báo ứng chính xác!"
"Phải!"
Trác Thiếu An trợn trắng mắt liếc họ, sau đó quay sang phía Đỗ Cách và hỏi:
"Phật tử, các ngươi đến từ nơi nào, phía thế giới kia có thần ma hay không?"
Hai lão hòa thượng nín thở nhìn về phía Đỗ Cách.
Đỗ Cách nói:
"Đương nhiên có thần Phật rồi, còn có người lợi hại hơn thần Phật."
Trác Thiếu An không để ý đến thứ còn lợi hại hơn thần Phật, tức tốc hỏi:
"Sau khi phi thăng có thể đi tới thế giới của các ngươi hay không?"
Đỗ Cách sững sờ: "Bình thường các ngươi phi thăng tới nơi nào?"
Trác Thiếu An và hai lão hòa thượng quay sang nhìn nhau, cười khổ một tiếng:
"Con đường phi thăng đã bị đứt đoạn từ mấy chục ngàn năm trước rồi. Nếu không phải vì như vậy, họ cần gì phải liều mạng bảo vệ Phật tử lộ ra thần thông kia? Ta cần gì mạo hiểm đi tới tranh đoạt ma tử như ngươi..."
"Có ý gì?"
Đỗ Cách hiếu kỳ hỏi:
"Trước đây các ngươi chưa từng phi thăng sao?"
"Có lẽ thời đại trước thì có!"
Hoành Nhẫn nói:
"Một vài sách cổ thời xa xưa và bức họa ở trên tường ghi chép rằng từng có người phi thăng, trong lúc phi thăng phải trải qua lôi kiếp, hơn nữa lúc đó thân thể của tu sĩ sẽ phải chịu đủ loạn thần thông. Làm gì giống như bây giờ, tu hành chỉ là tích góp linh lực ở trong người, cải tạo thân thể?"
"Thực ra truyền thừa của chúng ta đã đứt đoạn từ lâu rồi."
Trác Thiếu An nói:
"Phi thăng thời viễn cổ là phi thăng lên tiên giới thực thụ. Mà phi thăng ở thời đại của chúng ta là sau khi góp nhặt đủ năng lặng trong thân thể thì trốn vào vũ trụ mênh mông, đi tìm một cơ hội sống khác, hoặc là tiên giới trong truyền thuyết, mong ngóng đạt được phương pháp trường sinh chân chính..."
Manh mối chính sao?
Không hiểu sao suy nghĩ này lại hiện ra trong đầu Đỗ Cách.
Nhưng manh mối chính này cũng quá mịt mờ rồi!
Chẳng lẽ là Giải trí Phiếm Vũ Trụ ngăn cản con đường tu hành của họ, diễn sinh ra một nền văn minh mới nữa, sau đó để cho chiến sĩ dị tỉnh cạnh tranh tìm niềm vui?
Nếu là như vậy thì thật sự là một tác phẩm lớn!...
Một con đường phát triển thoạt nhìn kỳ dị nhưng lại bình thường, cũng như phi thuyền vượt vũ trụ mà nền văn minh khoa học kỹ thuật đang nghiên cứu chế tạo. Con người ở thế giới này thông qua linh khí của hành tỉnh để cải tạo cơ thể, từng bước tiến tới sở hữu năng lực xuyên vũ trụ, tìm kiếm nền văn minh mới. Đó cũng là lý do tại sao đại thừa cảnh đến cuối cùng phải nhét đầy linh khí vào mỗi một tế bào trong cơ thể. Muốn thăm dò vũ trụ tất nhiên phải góp đủ năng lượng. Nhưng hẳn là họ đã đi sai đường. Các tu sĩ của đại thừa cảnh có lẽ không biết khoảng cách giữa các hành tỉnh là bao xa. Chỉ dựa vào chút năng lượng để dành trong cơ thể, hoàn toàn không đủ giúp họ du lịch trong vũ trụ, trước đây các tu sĩ vào tỉnh không để khám phá, tám chín phần mười đều mất mạng. Nhưng mặc kệ thế nào, những tiền bối hi sinh bản thân vì đường ra của nền văn minh, quả thật vô cùng can đảm...
Ở thư viện Tắc Hạ, thấy danh sách mười hạng đầu lại thay đổi, sắc mặt La Thương và Sư Xuân Kỳ rất khó coi.
"Sao hắn làm được vậy?"
Sư Xuân Kỳ đi qua đi lại:
"Tả Trung Hậu ở Lan Ninh Tự, Trì Sĩ Văn ở Thiên Ma Cung, hai môn phái đó đều có đại thừa cảnh tọa trấn, thực lực hơn hẳn Giám Tu Viện, sao Vương Sùng có thể cùng lúc tiêu diệt cả hai người thế?"
Nét mặt La Thương tràn ngập khó hiểu:
"Từ khóa của Vương Sùng thật sự có liên quan đến kinh tế sao?"