Chương 548: Vứt Cần Câu Xuống Nước
Chương 548: Vứt Cần Câu Xuống NướcChương 548: Vứt Cần Câu Xuống Nước
Cũng vào khoảng thời gian này, Lang Ấp và Nghiêm Thắng Thiên muốn cống hiến ra con đường phi thăng mà họ nghiên cứu được cho Đỗ Cách để đổi lấy cơ hội sống sót, nhưng Đỗ Cách cũng không đồng ý.
Chuyện mở lại con đường phi thăng quá xa với, còn không thể kiểm soát được.
Kém xa việc đi thanh lý chiến sĩ dị tỉnh, vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm công sức.
Một hơi giết hết tất cả chiến sĩ dị tỉnh chỉ chừa lại mười người, Đỗ Cách dùng không đến sáu tháng đã cưỡng chế kết thúc chiến trường dị tỉnh. ...
Sai khi rời khỏi chiến trường dị tỉnh, tỉnh thần lực của Đỗ Cách đã lên tới 12 vạn.
Ngồi dậy khỏi khoang sát hạch, trong lúc Đỗ Cách vẫn còn đã nghĩ về cơ thể bị hắn rèn luyện đến cực hạn của tam sư huynh thì trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đen, thì ra là đã đi tới trước mặt.
Bạch Long vứt cần câu xuống nước, hắn nhìn Đỗ Cách, mặt đen như đáy nồi.
Trong chiến trường dị tỉnh, Đỗ Cách ngồi ở vị trí đệ nhất thiên hạ, quen dùng khí thế áp người, người nào ở trước mặt hắn đều nơm nớp lo sợ.
Nhưng ở trước mặt Bạch Long, Đỗ Cách vẫn cảm giác mình có chút không thở nổi. Hắn thật cẩn thận nhìn Bạch Long, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Bạch Long đại nhân, ngài sao vậy? Không hài lòng với biểu hiện của ta à? Ta đã chiếm được vị trí số một, hẳn là vì ngài kiếm không ít tiền. Không biết có thể thưởng cho ta không?"
"Ngươi còn muốn thưởng?”
Bạch Long hít sâu một hơi, dường như đang hòa hoãn cảm xúc của mình.
"Ngươi có biết tỷ lệ thời gian lần này là bao nhiêu không?"
"Bao nhiêu?"
Đỗ Cách không rõ lý do.
"1/360."
Sắc mặt Bạch Long càng thêm khó coi.
"Thời hạn để ngươi tham gia chiến trường dị tỉnh là hai trăm năm, nhưng ngươi lại kết thúc nó khi chưa đầy sáu tháng."
"Có vấn đề gì sao?"
Đỗ Cách hỏi.
"Trong chiến trường dị tỉnh, thời gian đã trôi qua sáu tháng, nhưng bên ngoài vẫn còn chưa tới một ngày, ngươi nói xem có vấn đề gì không?"
Bạch Long nói.
"Phần lớn khách hàng cũ tham gia sòng bạc thậm chí còn chưa tham gia đặt cược, dù có đặt thì tất cả đều đặt ngươi thắng, ngươi nói xem có vấn đề gì?!"
Đỗ Cách sửng sốt nhìn Bạch Long, sau đó ngượng ngùng giải thích.
"Bạch Long đại nhân, ta cũng không vi phạm quy tắc, đồng thời luôn thời khắc khắc khắc ghi nhớ lời dạy của ngài, xử một đám ngựa chiến, chuyện này ta cũng làm được rồi. Chuyện này không thể trách ta được, ngươi cũng biết ta luôn dùng cách chơi này mà." Bạch Long nhìn Đỗ Cách thật sâu, một câu cũng không nói. Cuối cùng, hắn miễn cưỡng xua tay cắt lời Đỗ Cách rồi trực tiếp đưa hắn rời khỏi phòng sát hạch. ...
Đứng ở ngoài phòng sát hạch, quay đầu nhìn lại cánh cửa đấu trường đang đóng lại. Đỗ Cách cười lắc đầu, không nghĩ tới người ngoài hành tỉnh chơi yếu như thế, chiến trường dị tỉnh bất quá cũng thế thôi!
Cùng lúc đó, Đỗ Cách lấy thiết bị thông tỉn ra liên hệ với Nam Hữu Long.
Gần như là điện thoại vừa reo chuông thì đã có người bắt, tiếp đó là thanh âm kinh ngạc của Nam Hữu Long truyền tới.
"Đỗ Cách, tìm ta có chuyện gì? Chiến trường dị tỉnh còn chưa mở cửa à?"
Đỗ Cách cười.
"Nam tham mưu trưởng, trở về đón ta đi, chiến trường dị tỉnh kết thúc rồi."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó giọng của Nam Hữu Long mới truyền tới.
"Đỗ Cách, chuyện cười này chẳng vui xíu nào."
Đỗ Cách nói.
"Kết thúc thật mà, hơn nữa ta còn giành được top1."
Đầu dây bên kia lại im lặng, Nam Hữu Long hỏi:
"Ngươi nghiêm túc?"
"Từ trước đến giờ chưa từng nghiêm túc hơn."
Đỗ Cách cười, quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói.
"Còn có một chiến sĩ về với ta, trong trận chiến này hắn lập đại công, ngươi có thể tới đón hai chúng ta về không."
"Đỗ Cách, ngươi biết thời gian mới trôi qua bao lâu không?"
Nam Hữu Long hỏi.
"Biết."
Đỗ Cách ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói.
"Tốc độ dòng chảy của thời gian là 1/360. Ta đã sống ở chiến trường dị tỉnh hơn sáu tháng, bên ngoài hẳn là đã trôi qua hơn mười tiếng."
"Đỗ Cách, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi bị đào thái ra hay không?"
Nam Hữu Long vẫn không thể tin được, thanh âm càng thêm nghiêm túc.
"Chiến trường dị tỉnh có đào thải sao? Hoặc là kết thúc, sau đó sống sót trở về, hoặc là bị giết rồi trực tiếp chết."
Đỗ Cách nói.
"Nam tham mưu, ngươi đang nói mớ đấy à? Ta nghĩ không bao lâu nữa giải trí Liên Vũ Trụ sẽ gửi tin tức cho các ngươi!"
Bên kia lại tiếp tục im lặng, một lát sau, Nam Hữu Long nói:
"Được, ngươi chờ ta, ta lập tức quay lại đón ngươi."
Trong khoảng thời gian chờ đợi Nam Hữu Long về đón thì lại có một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi từ phòng sát hạch đi ra. Trên mặt hắn vẫn còn vương lại nét may mắn và ngơ ngác khi sống sót khỏi kiếp nạn, đồng thời, hắn dường như cũng không thể tin được chiến trường dị tỉnh lại kết thúc nhanh như vậy. Tất cả đều giống như một giấc mơ, hắn cái gì cũng không làm, thời gian đầu thì lo lắng sợ hãi sống mấy tháng, cuối cùng được đại lão mang theo bay một vòng. Chiến trường dị tỉnh cuối cùng kết thúc trong sự ngơ ngác của hắn, cũng làm hắn cảm thấy hình như nó còn đơn giản hơn cả thế giới mô phỏng.