Chương 609: Sóng Sau Xô Sóng Trước
Chương 609: Sóng Sau Xô Sóng TrướcChương 609: Sóng Sau Xô Sóng Trước
Nói thật, khi Đỗ Cách giáo huấn Ngô Hoài, từng câu từng chữ cũng nói đến mức hắn mềm lòng, cũng khiến hắn có suy nghĩ sống đến tuổi này vẫn chẳng làm nên trò trống gì.
Công tâm chỉ sát cũng có tác dụng với hắn.
Cuối cùng, một loạt lời tuyên truyền giác ngộ của Đỗ Cách cũng kéo hắn quay lại, lúc nhìn sang Đỗ Cách, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Người thanh niên này thật đáng sợ!
"Ngươi không phải là người của Tam Thanh Đường?"
Ngô Hoài hỏi.
"Đương nhiên không phải."
Đỗ Cách lắc đầu, cười nói:
"Ta chỉ là một đệ tử nhỏ bé nhập môn ba ngày của Thanh Tâm Quan, có chút thiên phú, trong lúc nguy nan này, vươn người đứng ra mà thôi. Hơn nữa, tâm pháp của ta, từ đầu đến cuối đều là "ngưng thần quyết", thuật pháp chỉ là mới học,
Nói xong.
Hắn thản nhiên đưa tay ra.
"Nếu không tin, Ngô sư thúc cứ việc kiểm tra."
Liễu Quảng bị Đỗ Cách chỉnh phục bởi thiên sư ấn uy hiếp và lời nói.
Nhưng Ngô Hoài bị Đỗ Cách nghiền áp từ mọi phương diện, đả kích đến tâm phục.
Khẩu phục tâm phục đều là phục.
Không đánh không quen biết, Ngô Hoài nhìn tay của Đỗ Cách đa ra, vẻ mặt phức tạp, biết đưa tay qua thì có thể không chế hắn, nhưng cuối cùng, tay của hắn cũng không sờ lên mạch môn của Đỗ Cách, chỉ thở dài một tiếng:
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, không phục không được! Trình tiểu hữu, ngươi định làm thế nào?"
"Ta định thả Quỷ Vương trong động Phong Ma ra, mượn thế của Quỷ Vượng, đuổi hổ thịt sói, ứng phó với thiên ma của sở sự vụ đặc biệt."
Đỗ Cách thản nhiên nói.
"Không được."
Hai giọng nói cùng vang lên.
Liễu Quảng vội nói:
"Trình tiểu hữu, Quỷ Vương trấn áp trong động Phong Ma không biết đã sống mấy ngàn năm rồi, chúng ăn thịt lẫn nhau, thả ra, sợ là nhân gian không có ai có thể khống chế! Nghe nói, trong động Phong Ma còn có yêu quái, hơn nữa, bị nhốt ngàn năm, chúng càng hận nhân gian đến thấu xương..."
Đỗ Cách nhìn sang Liễu Quảng, đang định nói rõ sự nguy hiểm và thần thông của thiên ma.
Đúng lúc này.
Một tiếng ho nhẹ vang lên từ hướng động Phong Ma.
Sau đó, một giọng nói thanh lệ vang lên, có chút trách móc: "Lão già, ngươi không phải là ta, làm sao biết ta hận nhân gian thấu xương? Tên nhóc đó nói rất đúng, giới tu hành hiện nay đúng là không còn gan dạ sáng suốt nữa rồi!"...
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Ma động.
Liễu Quảng nhìn sang Thiên Sư Ấn đã bị Đỗ Cách xê dịch, phi thân tới kiểm tra xong, nét mặt lập tức thay đổi:
"Không ổn, vị trí của Thiên Sư Ấn bị lệch, phong ấn nơi lỏng rồi."
"Ha ha."
Tiếng cười kiều diễm tiếp tục truyền đến:
"Tiểu đệ đệ, dời Thiên Sư Ấn đi đi, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi đánh thiên ma!"
"Tỷ tỷ là yêu hay quỷ?"
Đỗ Cách đã trải qua nhiều chiến trường, là người bình tĩnh nhất, tỉnh bơ hỏi.
"Ngươi muốn tỷ tỷ là yêu thì tỷ tỷ là yêu, ngươi muốn tỷ tỷ là quỷ thì tỷ tỷ là quỷ."
Giọng nói kia mang theo chút ngây thơ, mỉm cười trêu ghẹo.
"Sống mấy ngàn năm mà ngay cả bản thân là gì cũng không biết, trí lực còn không bằng nổi đứa trẻ con ba tuổi mà có thể giúp ta đánh thiên ma ư?"
Đỗ Cách lắc đầu thở dài:
"Ta còn tưởng quỷ vật trong Phong Ma động lợi hại thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi."
Giọng nói trong Phong Ma động đột nhiên dừng lại.
"Đúng là một tiểu ma đầu lanh mồm lanh miệng."
Giọng nói kia cười hì hì:
"Cho ngươi chiếm lời ngoài miệng thì đã sao? Chẳng phải cuối cùng vẫn sẽ thả ta ra ngoài ư! Chỉ bằng dứt khoát đời Thiên Sư Ấn ra đi, nói không chừng còn có thể chiếm được chút hảo cảm của tỷ tỷ. Nếu không, chờ tỷ tỷ tự mình lao ra thì sợ là ngươi không được yên đâu..."
"Vậy ngươi tự mình ra đi, bọn ta chờ!"
Đỗ Cách khinh bỉ nói:
"Hết uy hiếp lại dụ dỗ, bị nhốt ngàn năm cũng không có tiến bộ. Với cái chỉ số thông minh từng này, chẳng trách bị nhốt vào Phong Ma động, ta không nên đặt cược vào các ngươi."
Phong Ma động lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Bên ngoài động, mọi người chậm rãi nhìn về phía Đỗ Cách, oán thầm không thôi. Được lắm, tên này đúng là tóm được ai sẽ dùng miệng lưỡi xiên kẻ đó! Từ khóa là kỳ thị, búa thực sự.
"Trình tiểu hữu, mặc dù nói như vậy nhưng Thiên Sư Ấn đã nơi lỏng, chung quy cũng không phải chuyện nhỏ. Theo ta thấy nên trở về Thiên Sư điện, triệu tập nhiều môn nhân đệ tử tới đây để củng cố phong ấn."
Liễu Quảng nói.
"Không cần củng cố."
Đỗ Cách đáp:
"Ngay cả Thiên Sư Ấn cũng không phá được thì tu vi của mấy tên bên trong đó cũng bình thường thôi. Chờ bọn chúng ra đây ta sẽ đánh cho chúng khuất phục, thu làm thuộc hạ sai bảo." "Thằng nhãi cuồng vọng."
Vài giọng nói khác nhau cùng vang lên trong Phong Ma động, có nam có nữ, dường như chúng bị Đỗ Cách kích thích nên tập thể cùng tông vào cửa đá khiến cửa đá lắc lư, phù chú trên phong ấn tỏa ra kim quang lấp lánh.
Liễu Quảng và Ngô Hoài sợ tái cả mặt, mỗi người lấy từ trong ngực ra một tấm bùa chú dán lên cửa đá, muốn dùng thứ này để gia cố phong ấn.