Chương 653: Không Có Binh Lực
Chương 653: Không Có Binh LựcChương 653: Không Có Binh Lực
Ngô Xương nhìn Lạc Sương, giải thích:
"Trước đây vì phòng ngừa thân phận thần tiên bị tiết lộ khiến thiên ma hãm hại, ta phải ra vẻ nhút nhát khi gặp người khác, cơ thể yếu ớt, cũng vì thế nên vết thương mới chậm chạp chưa lành lại. Nhưng khi ta thắn nhiên thừa nhận thân phận của mình, trong lòng dâng lên sự dũng cảm, vết thương không cần thuốc cũng đã khỏi, đây chính là phù hợp thuộc tính."
Lạc Sương sửng sốt:
"Nói như vậy, bản lĩnh của Ngô tiên sinh quả thật thích hợp làm tướng quân xông pha đánh trận."
"Đúng vậy, có ta dẫn dắt quân đội, nhất định đánh đâu thắng đó."
Ngô Xương nói:
"Tất nhiên lúc này công chúa không có binh lực, ta sẽ làm hộ vệ của công chúa, giúp công chúa xung phong phía trước, gặp kẻ địch có thể chắn đao thay công chúa và tiên sinh, như thế cũng có thể giúp ta trưởng thành."
Chắn đao? Lạc Sương động lòng:
"Có được không?"
"Tất nhiên."
Ngô Xương càng thêm tự tin khoe khoang:
"Công chúa đừng quên, tốc độ chữa lành vết thương của ta cực nhanh, không cần lo lắng cho sự an toàn của ta. Nhưng chắn đao không phải điểm mạnh nhất của ta, sở trường của ta là tốc độ học tập, bất kể là võ công hay pháp thuật, chỉ cần để ta học được, nhất định sẽ nhanh chóng tiến bộ. Nhưng ta chỉ vừa mới đến thế giới này, vì thiên ma làm loạn nước Sùng Minh nên không còn con đường nào để học kỹ nghệ nữa, nếu công chúa và tiên sinh muốn phát huy tác dụng của ta đến mức lớn nhất, có thể truyền dạy cho ta kỹ nghệ hoặc pháp thuật."
Thì ra đang đợi ở chỗ này! Chiến sĩ ngoài hành tỉnh ở nước Sùng Minh đã ngăn cách con đường trưởng thành của tất cả các chiến sĩ khác. Những người còn lại quả thật có thể dựa vào thao tác làm ngược lại từ khóa khiến thuộc tính của mình suy yếu, lẩn vào thành, lẩn vào các môn phái... Nhưng tư chất xuất sắc còn dễ nói, biết đâu sẽ được giữ lại môn phái học nghệ, còn người giống Ngô Xương, bị giải trí Phiến Vũ Trụ lừa một phen, trực tiếp đoạt xá lão già, muốn vào môn phái học nghệ, có lẽ ngay cả làm tạp dịch cũng chẳng được nhận. Không thể không nói, giai đoạn đầu không vùng lên, giai đoạn sau muốn vùng vẫy, cơ hội quá nhỏ bé. Chằng trách tên này bí quá hóa liều, mạo hiểm ra ngoài thành tìm kiếm chiến sĩ khác để hợp tác, hoàn toàn là không còn đường nào nữa! Có điều hắn ta không có đường đi, hắn cũng chẳng có chỗ nào tốt! Không nghĩ ra cách để phá vỡ cục diện này, nói không chừng đến lúc nào đó, hắn cũng sẽ bị tiêu diệt như thiên ma. Trước khi chưa có thực lực, Đỗ Cách không muốn đánh cược người khống chế nước Sùng Minh có phải ở hành tỉnh Khải Nguyên hay không, cũng không muốn cược nhân phẩm của họ. Dù sao nếu đám người kia học theo hắn, thật sự có thể sẽ đuổi tận giết tuyệt những người khác... Trở về với thành tích hạng nhất, rạng rỡ tổ tông, giá trị bản thân tăng gấp trăm lần! Nếu họ biết hắn là Đỗ Cách, rất có thể sẽ giết chết hắn. Việc liên quan đến tài sản tính mạng của mình, Đỗ Cách chẳng tỉn ai hết. Đỗ Cách nhìn Ngô Xương nói:
"Ngô Xương, dạy kỹ nghệ cho ngươi tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng võ công của ta chủ yếu là ám sát, e rằng không thích hợp xông pha chiến đấu."
"Không sao."
Ngô Xương đáp:
"Người có nhiều tài nghệ khả năng tồn tại cao, thân thể thần tiên có thể chịu được bất kỳ công pháp nào. Ta tin với tài năng của tiên sinh và công chúa, hẳn không khó để tìm được công pháp phù hợp với ta." Đỗ Cách cau mày nói:
"Ngô Xương, tuy dùng người không nghỉ, nghỉ người không dùng. Nhưng rốt cuộc ngươi là thần tiên hay thiên ma vẫn phải chờ kiểm tra. Ta có thể truyền võ công cho ngươi, nhưng sẽ không truyền pháp thuật, ta phải cân nhắc đến an toàn của công chúa."
Đến lúc này mà còn muốn kìm hãm ta à? Đáng tiếc ngươi không biết, chờ khi ta quét được thuộc tính, sẽ không còn là người ngươi muốn đàn áp là có thể đàn áp được nữa! Liếc nhìn Đỗ Cách cẩn trọng, Ngô Xương ôm quyền nói:
"Tiên sinh có thể truyền võ công ta đã thấy đủ lắm rồi. Chờ khi công chúa thật sự tin tưởng ta, rồi truyền công pháp khác cũng không muộn. Thực ra tiên sinh cũng không cần đề phòng ta như vậy, ta vốn là thần tiên trên trời, chờ sau khi diệt hết ma đầu ở nhân gian, tự nhiên sẽ trở về tiên giới. Tiên giới phồn hoa, linh khí dư đả, trong mắt ta nhân gian cũng chỉ là vùng đất nghèo, ta sẽ không tham lam quyền thế ở nhân gian."
Đỗ Cách cười, từ chối cho ý kiến. Lạc Sương bỗng hỏi:
"Ngô tiên sinh, ta có thể đến tiên giới không?"
Ngô Xương chuyển sang tứ công chúa, đáp:
"Từ xưa đến nay, chưa từng có ai ở nhân gian đến được thiên giới. Nhưng nếu công chúa và tiên sinh có thể giúp ta diệt hết thiên ma trên đời, ta có thể bẩm báo thiên đế, đưa hai vị vào thiên giới, làm người trời tự do vui vẻ. Có điều chờ công chúa đăng cơ đại bảo, e rằng sẽ không theo ta đến thiên giới nữa..."
Lạc Sương mỉm cười, không nói gì.