Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 657 - Chương 657: Có Thể Dùng Được

Chương 657: Có Thể Dùng Được Chương 657: Có Thể Dùng ĐượcChương 657: Có Thể Dùng Được

Đỗ Cách âm thầm suy nghĩ. Nếu theo hắn hiểu thì câu này có nghĩa là hắn có thể sáng tạo ra một chút trào lưu, biến mình thành thiên mệnh chỉ tử chân chính, kiểu người mà gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an, rơi xuống vách núi cũng có thể nhặt bí tịch đấy.

Dù sao nếu thuận thế mà làm sẽ được làm nhiều công ít, chẳng những có thể tăng buff cho hắn, hơn nữa nếu người khác không biết kỹ năng này của hắn, không có khả năng thuận theo tất cả xu thế trào lưu mà hắn sáng tạo ra được, chỉ có mỗi mình hắn là có thể. Nếu dồn tất cả buff lên trên người mình, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta hưng phấn rồi...

Trong trận mô phỏng còn 1025 chiến sĩ dị tỉnh, sau một đợt chém giết thảm khốc, tất cả mọi người đều yên lặng hẳn đi. Có thể tham gia chiến trường dị tỉnh đều là người thông minh, không có ai muốn lấy cổ thử đao cả, cho nên tốc độ bị đào thải bỗng nhiên chậm dần.

Sau khi sáng tạo ra chủ tuyến của công chúa, thuộc tính của Đỗ Cách đã tăng vọt lên rất nhiều, trực tiếp tăng lên xếp thứ 42. Nếu là trước kia, đây sẽ là một con số khá an toàn, có thể làm Lã Vọng buông cần, ngồi xem nghêu cò tranh nhau.

Nhưng bây giờ, trừ vị trí thứ nhất ra thì những thứ tự còn lại đều không có bất cứ ý nghĩa tham khảo nào, ai cũng có thể bị đại thế cuốn đi.

"Sư phụ, ngươi cũng cảm thấy ta dẫn binh là gà mái gáy sáng sao?"

Trong một sơn động ở núi Bàn Long, Lạc Sương buồn bực nhìn Đỗ Cách.

Đỗ Cách đang sắp xếp lại trang bị của mình, định nhân lúc trời tối bắt Long Nha đến bên cạnh mình. Bây giờ trong tay hắn có quá ít người có thể dùng được, tên ngốc Ngô Xương này hoàn toàn không thể hành động một mình được.

Những địa chủ viên ngoại mà hắn chiêu mộ trên đường đều đã bị hắn cho đi đóng quân phụ trách đồn lương rồi. Gom góp tiền tài thì được, nhưng nếu phải đánh trận thật thì không thể trông cậy vào bọn họ, đám người rải tin tức cũng là nghiệp dư, Đỗ Cách còn cần bắt tay dạy bọn họ cách ẩn nấp nữa. Nếu để bọn họ đi hành động một mình, sợ là chủ tuyến mà hắn vất vả lắm mới bố trí được sẽ bị quan lại Sùng Minh quốc nhổ tận gốc mất.

Nhưng đám người Long Nha lại khác, thích khách như bọn họ am hiểu ám sát và ngụy trang, nếu để bọn họ đi truyền bá, trừ khi là chiến sĩ dị tỉnh đã thức tỉnh kỹ năng đặc biệt mới có thể điều tra tin tức được, chứ không người bình thường căn bản không có khả năng tra ra người đứng phía sau.

"Công chúa nghĩ gì thế?"

Đỗ Cách dường như không nghĩ tới Lạc Sương đang đắn đo về chuyện này, hắn nhìn nàng một cái:

"Ta đã dạy ngươi cái gì, độc lập, tự chủ, tự cường, âm dương hòa hợp, thiếu một thứ cũng không được, chẳng lẽ ngươi đã quên hết mấy thứ này, chỉ nhớ mỗi câu gà mái gáy sáng đó sao? Những chuyện đó chỉ là để tạo thế cho ngươi mà thôi, nếu ngươi không có tiếng tăm gì, sẽ không có ai giúp đỡ ngươi cả..."

"Ta biết rồi, sư phụ."

Lạc Sương miễn cưỡng cười một tiếng:

"Nhưng ta không muốn kén rể."

"Vậy thì chọn một đứa bé trong dòng bên Lạc gia nhận làm con thừa tự."

Đỗ Cách thuận miệng nói.

"Lúc ta gặp khó khăn, dòng bên Lạc gia lại lặng lẽ ngồi xem, nhận con cháu bọn họ làm con thừa tự là nhục nhã với phụ huynh ta." Sắc mặt Lạc Sương đột nhiên trầm xuống.

Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đỗ Cách nhìn nàng một chút, thầm nghĩ, đừng ép lão tử dùng chế độ đại nghị với ngươi.

Hắn lắc đầu nhìn Lạc Sương:

"Công chúa, chúng ta vừa mới cất bước, những chuyện đó còn quá xa vời. Đợi đến khi đăng cơ rồi nghĩ vấn đề dòng dõi cũng không muộn, đừng để những chuyện tương lai này làm rối loạn suy nghĩ của ngươi. Ta và lão Ngô sẽ đi xử lý Long Nha, ngươi ở lại đây đừng đi ra ngoài."

"Ừm."

Lạc Sương u oán nhìn Đỗ Cách, khẽ gật đầu:

"§ư phụ, các ngươi phải cẩn thận."

"Không sao."

Đỗ Cách mỉm cười, nói với Ngô Xương rồi ra khỏi sơn động, đi thằng đến sườn núi. Ngô Xương quay đầu nhìn công chúa một chút, cũng lắc đầu, đi theo sau lưng Đỗ Cách.

Sau khi đi ra khỏi sơn động khoảng trăm mét, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà nhắc nhở:

"Tiên sinh, ta cảm thấy ý của công chúa là muốn sinh con với ngươi."

Đậu mát!

Đỗ Cách dừng bước, nhớ lại ánh mắt công chúa nhìn mình thì có vẻ đúng thế thật, nhưng mà cũng có thể là nàng muốn lợi dụng tình cảm này để buộc mình vào bên cạnh hắn. Lợi dụng sắc đẹp để đạt mục đích là thiên phú của mỗi một người phụ nữ xinh đẹp mà. Một người phụ nữ sinh ra trong hoàng gia, lại được mình dạy bảo, không thể nghĩ nàng quá đơn thuần được.

Ngô Xương cười nói:

"Tiên sinh còn không phát hiện ra sao? Mấy ngày gần đây, tiên sinh chỉ điểm giang sơn, bày mưu tính kế, che gió che mưa cho công chúa, không thấy công chúa càng ngày càng ở lại ngươi sao?"
Bình Luận (0)
Comment