Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 665 - Chương 665: Không Đến Mức Hoảng Hốt Lo Sợ

Chương 665: Không Đến Mức Hoảng Hốt Lo Sợ Chương 665: Không Đến Mức Hoảng Hốt Lo SợChương 665: Không Đến Mức Hoảng Hốt Lo Sợ

Ở đây không có thân tín của ngươi, tình huống hiện tại của ngươi tương đương với một Hoàng đế mới đăng cơ, đại quyền triều chính sẽ bị những lão thần như Dư Hồng Thắng nắm giữ, bất kỳ mệnh lệnh nào của ngươi cũng cần phải thông qua hắn mới có thể phổ biến xuống dưới.

Hễ có một ngày, hắn thấy ngươi không vừa mắt, hoặc là sinh ra lòng xấu xa, chẳng mấy chốc, ngươi có thể sẽ bị hắn giết chết đấy."

Trên trán Dư Hồng Thắng nổi đầy gân xanh, vội vàng biện giải:

"Công chúa, thuộc hạ sẽ không làm vậy đâu."

"Công chúa, đây chính là điển hình của việc bằng mặt mà không bằng lòng."

Đỗ Cách mỉm cười nhìn hắn ta và hỏi:

"Công chúa, ngươi tin hắn sao?"

"Không tin."

Lạc Sương quyết đoán lắc đầu.

"Cho nên, việc cấp bách nhất ngươi cần phải làm chính là dần dần biến từng người ở trong Long Nha trở thành người của ngươi. Dựa vào sự uy hiếp, dựa vào cám đỗ, dựa vào phân chia, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Khi người về phe của ngươi càng ngày càng nhiều, Long Nha mới xem như thật sự thuộc về ngươi mà không phải của Dư Hồng Thắng."

Đỗ Cách mỉm cười, nói:

"Đương nhiên, bây giờ cũng không phải là ngươi không có ai để sử dụng, ta, Ngô Xương, cùng với Đại sư huynh sinh ra hiềm khích với sư phụ, đều có thể tính là người của ngươi, ba người chúng ta chính là căn cơ của ngươi."

Hắn nhìn Đại sư huynh, nói:

"Đương nhiên, lúc ta đi đón ngươi, có lẽ ba người bọn họ đã đạt thành thoả thuận nhất định..."

"Tiên sinh, bọn ta không có."

Ngô Xương nói.

"Lãnh sư đệ, thật sự không có."

Đại sư huynh cũng giải thích theo, bây giờ hắn đã biết sợ tiểu sư đệ này của mình rồi.

"Công chúa, đừng nghe bọn họ nói, phải tin tưởng vào phán đoán của mình, một đế vương chân chính phải thời thời khắc khắc duy trì lòng nghi ngờ đối với thuộc hạ của mình, cho dù bọn họ không có, ngươi cũng phải nghĩ là bọn họ có."

Đỗ Cách nói: "Như vậy, nếu một lúc nào đó bọn họ thật sự có, ngươi cũng không đến mức hoảng hốt lo sợ, còn có thể sắp xếp kế sách đối phó trước."

Nói xong, hắn nhìn về phía Đại sư huynh và nói:

"Đại sư huynh, một lần phản bội sẽ tương đương với gieo một cái gai trong lòng sư phụ. Phương pháp xử lý của Long Nha đối với phản đồ huynh cũng biết, cho nên, ta và công chúa còn sống, để bọn ta nắm giữ Long Nha trong tay thì mạng của huynh mới là của huynh, vinh hoa phú quý cũng là của huynh.

Nhưng nếu ta và công chúa chết đi, mạng sống của huynh không chắc sẽ là của huynh, huynh phải hiểu rõ đạo lý này. Đây là nguyên nhân vì sao ta làm huynh bị thương nhẹ hơn làm sư phụ bị thương..."

Đại sư huynh nhìn về phía sư phụ nhà mình, trên mặt không có cảm xúc gì: "Lãnh sư đệ, ta hiểu rồi."

Huyệt thái dương của Dư Hồng Thắng không khỏi giật giật mấy cái, thầm mắng, một đám ngu ngốc, chờ vết thương của lão tử khỏi hẳn, một cái tát sẽ đánh chết toàn bộ các ngươi, cái gì mà mưu kế ứng biến, thực lực trước mặt, mưu kế ứng biển chẳng là cái thá gì cả.

"Đại sư huynh, huynh nên biểu lộ quyết tâm với công chúa chứ không phải ta."

Đỗ Cách lắc đầu, nói.

"Công chúa, thuộc hạ nguyện ý coi công chúa như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó."

Đại sư huynh nói.

"Vậy ngươi có biết nên làm thế nào không?"

Đỗ Cách hỏi.

"Ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ sự an toàn của công chúa, lôi kéo thật nhiều sư đệ về phe của công chúa, cùng nhau chống lại sư phụ."

Đại sư huynh nói.

"Điều này không sai chút nào."

Đỗ Cách mỉm cười, nói:

"Nhưng việc ngươi nên làm là đúng giờ quy định đi đâm sư phụ một đao, để cho hắn duy trì trạng thái trọng thương trước mắt không thể chữa khỏi. Đương nhiên, cũng không thể đâm chết hắn, bởi vì chúng ta còn cần uy danh của hắn để chấn nhiếp Long Nha..."

Đại sư huynh.

"Lãnh Thập, lão phu không thù không oán với ngươi..."

Cả người Dư Hồng Thắng run rẩy, đối với sự sắp xếp của Đỗ Cách dành cho hắn khiến hắn vô cùng hoảng sợ, giống y như tâm tư của mình bị nhìn thấu.

"Sư phụ, đừng tức giận."

Đỗ Cách nhìn về phía Dư Hồng Thắng, cười nói:

"Trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, trước mắt thì đây là phương pháp xử lý tốt nhất mà, không phải sao? Muốn để cho ngươi giải thoát cũng dễ thôi, chờ công chúa chính thức nắm giữ Long Nha, đồng thời phải có thuộc hạ có thể khống chế được người của ngươi, ngươi tự nhiên sẽ được giải thoát. Hơn nữa, thuộc hạ của công chúa đang thiếu người, chờ vết thương của ngươi lành hẳn, sau đó thể hiện lòng trung thành đối với công chúa, ngươi tự nhiên có thể bình an sống đến già."

Dư Hồng Thắng trợn mắt nhìn Đỗ Cách.

"Lãnh sư đệ, nếu sư phụ còn sống, ta phải làm sao bây giờ?"

Đại sư huynh hỏi.

Ngu ngơ thế!

Ai lại hỏi như thế, ngươi như thế thì làm sao có thể khiến hắn kiêng ky ngươi được?

Phải biết rằng, vốn dĩ là hắn kiêng ky ta nhiều hơn.

Đỗ Cách âm thầm than thở, lại nhìn về phía Đại sư huynh khờ khao: "Sư phụ già rồi, huynh còn trẻ, huynh cố gắng tu hành rồi cuối cùng sẽ có một ngày, võ công của huynh sẽ vượt qua sư phụ, đương nhiên sẽ không sợ hắn trả thù.
Bình Luận (0)
Comment