Chương 668: Nam Nữ Bình Đẳng 2
Chương 668: Nam Nữ Bình Đẳng 2Chương 668: Nam Nữ Bình Đẳng 2
Đủ loại tin tức bay đầy trời ở các ngóc ngách Sùng Minh Quốc.
Ngay từ đầu các chiến sĩ còn khá kềm chế, chỉ tập trung đề tài ở việc bình đẳng nam nữ, nhưng sau đó các đề tài như thợ thủ công, thương nhân, giảm miễn thuế vân vân đều xuất hiện, dùng phương pháp phát tờ rơi, biển thông báo và tin tức vỉa hè để lan truyền khắp phố lớn ngỏ nhỏ trong Sùng Minh Quốc.
Tứ công chúa trong lời đồn giống như đã trở thành thánh nhân sống, chỉ cần nàng cướp lại được Thanh Võ Quốc, vậy thì Thanh Võ Quốc sẽ trở thành một quốc gia tốt đẹp như trong mơ.
Trong quốc gia đó, mỗi người đều bình đẳng, mỗi người đều có cơ hội thành công, mọi người an cư lạc nghiệp, không cần phải giao nộp quá nhiều thuế má...
Tất cả mọi nơi trong Sùng Minh Quốc, chỉ cần là nơi có người thì đều nói về Tứ công chúa, các ngành các người, gần như mỗi người đều tràn ngập ảo tưởng đối với Thanh Võ Quốc trong tương lai kia.
Bịt miệng của dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, sau khi lời đồn nổi lên, không thể nào đè ép được nữa.
Thanh Võ Quốc còn chưa rối loạn, Sùng Minh Quốc đã bắt đầu rung chuyển trước.
Đây cũng là chuyện không còn cách nào, chuyện tiêu diệt Thiên Ma cũng bắt đầu từ Sùng Minh Quốc.
Các chiến sĩ dị tỉnh ở Sùng Minh Quốc hành động vô cùng khó khăn, nếu không tìm được cơ hội, chờ đến khi chiến sĩ khống chế Sùng Minh Quốc trưởng thành lên, vậy tất cả mọi người đều tiêu đời.
Cách tốt nhất để tìm kiếm cơ hội chính là nhanh chóng làm thế giới này rối loạn lên.
Sau khi thế giới này loạn lên rồi, vậy kiểm tra máu thử máu gì đó sẽ không còn quá nghiêm ngặt nữa, bọn họ sẽ có càng nhiều cơ hội để kiếm chuyện khắp nơi, tận dụng cơ hội cày điểm thuộc tính.
Có thể nói, so với Đỗ Cách thì các chiến sĩ dị tỉnh ở Sùng Minh Quốc mới là người hi vọng Lạc Sương khơi mào chiến tranh trong thời gian ngắn nhất, tốt nhất là cuốn tất cả mọi người vào luôn mới được......
"Tinh tú vòng địa, Bắc Đẩu lệch vị trí, yêu tỉnh loạn thế, nữ túc tỉnh sáng ngiời, chúng đế tỉnh lại tối xuống..."
Sùng Minh Quốc, Quan Tỉnh Đài.
Quốc sư hơn bốn mươi tuổi có gương mặt gầy gò ngửa đầu quan sát bầu trời đầy sao, nhíu mày lẩm bẩm tự nói một mình:
"Thiên hạ đại loạn, gà mái báo sáng, không ngờ thật sự lại có dấu hiệu gà mái báo sáng, là ai? Yêu tỉnh bên cạnh tứ công chúa là ai? Vậy mà lại có thể dùng sức của một người nâng lên nữ túc tỉnh. Từ xưa đến nay chỉ có tướng tỉnh nâng đế tỉnh, tại sao lần này lại là yêu tỉnh..."
Lại ngẩng đầu nhìn lên không trung lần nữa, nhìn ngôi sao yêu tỉnh còn sáng hơn cả nữ túc tỉnh, quốc sư xoay người, vội vàng bước xuống quan tỉnh đài, đi thằng đến hoàng cung. ...
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Một chén trà nhỏ rơi xuống đất bể tan tành.
Hoàng đế Sùng Minh Quốc, Cố Thế Thuần đang nổi trận lôi đình:
"... Không cần chờ, truy nã, truy nã cả nước, Lạc Sương là một mối tai họa ngầm, nàng phục Thanh Võ Quốc, mắc gì làm rối loạn Sùng Minh Quốc của ta? Còn có ngươi nữa, Sử Đồng Bằng, vì sao ngươi lại tự ý hứa hẹn phục quốc giúp Lạc Sương? Không lẽ thừa tướng cũng muốn nhúng tay vào binh quyền sao?"
Ở bên cạnh, Vương gia Cố Thế Minh có gương mặt khá giống với Cố Thế Thuần ngước mắt nhìn Sử Đồng Bằng, khóe môi cong lên khe khẽ nở một nụ cười trào phúng, cực kỳ khó phát hiện ra được. "Bệ hạ cứ yên tâm, khoan hãy nổi giận."
Thừa tướng Sử Đồng Bằng không nhanh không chậm bước lên một bước:
"Bệ hạ, lão thần chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nhúng tay vào binh quyền, ta hứa hẹn thế với Lạc Sương cùng là vì chuyện của Thiên Ma trước đó.
Lạc Sương chỉ là một nữ tử, không binh không tướng, không thể làm được chuyện gì lớn lao, người nguy hiểm thật sự chính là các Thiên Ma rải rác ở khắp nơi trong Sùng Minh Quốc, lão thần coi Lạc Sương là mồi nhử, muốn dẫn dụ những Thiên ma đang ẩn núp ở các nơi ra, đợi bọn họ để lộ dấu vết rồi, lại quăng lưới tóm gọn tất cả bọn họ."
"Thừa tướng, theo ta được biết, không chỉ có Thiên Ma loạn thế, còn có tiên thần ở Thiên giới hạ phàm xử lý Thiên Ma, vì sao thừa tướng chỉ nhắc đến Thiên Ma mà không nói gì đến tiên thần?"
Vương gia Cố Thế Minh từ tốn nói.
"Vương gia, làm gì có tiên thần gì chứ? Chẳng qua là Thiên Ma tự thiếp vàng lên mặt mình mà thôi."
Sử Đồng Bằng cười khẽ nói:
"Nếu không thì tại sao cách thức trưởng thành của tiên thần và Thiên Ma lại giống y như đúc chứ? Vương gia luôn nổi tiếng với sự thông minh và dũng cảm, chắc không đến mức mấy chiêu trò vặt vãnh này cũng không phát hiện ra được đúng không?"
"Thừa tướng, đúng là ta không thể nhìn thấu được Thiên Ma và tiên thần, ta chỉ là không hiểu vì sao thừa tướng lại cứ kiên quyết muốn đuổi tận giết tuyệt Thiên Ma chứ?"
Cố Thế Minh nói:
"Nếu không phải thừa tướng kiên quyết muốn tiêu diệt Thiên Ma, Sùng Minh Quốc cũng không đến mức rối loạn khắp nơi như thế này."