Chương 710: Tra Tấn
Chương 710: Tra TấnChương 710: Tra Tấn
"ích Chi, ngươi hiểu rõ ta mà."
Đỗ Cách đưa tay vỗ bả vai Trương Ích Chỉ:
"Hãy ngẫm lại kết quả của những người đi theo ta, lại nghĩ đến kết cục của những người đối đầu với ta. Tin tưởng mình, cũng hãy tin tưởng ta."
Câu nói này dường như đã tạo ra lòng tin vô tận cho Trương Ích Chỉ, hãn bỗng nhiên đứng thẳng người lên:
"Đỗ ca, ta nghe ngươi an bài."
"An bài cái gì, đó là phối hợp."
Đỗ Cách mỉm cười:
"Còn nữa, về sau gọi ta là đế sư."
"Ừm."
Trương Ích Chỉ gật đầu, nhìn Đỗ Cách:
"Đế sư, ta có thể biết thuộc tính của ngươi là gì không?"
Đỗ Cách quay đầu nhìn Lạc Sương, rút một sợi dây mây từ phía sau lưng ra, cười tửm tỉm nói:
"Tra tấn."
"Tra tấn?"
Trương Ích Chỉ không tự chủ được mở to hai mắt ra nhìn về phía tám chữ trên sợi dây mây: "Trên đánh hôn quân, dưới đánh nịnh thần", trong lòng sinh ra hoang mang vô tận.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ Đỗ Cách dùng tra tấn để gây ra động tĩnh lớn như vậy kiểu gì, còn leo lên hạng nhất. Hắn và Sử Bình Xuyên đoán Đỗ Cách có từ khóa loại thay đổi.
"Đúng, tra tấn. Cho nên nếu ta dùng sợi dây này để đánh ngươi, ngươi sẽ không căm hận ta, nhưng thuộc tính của ta lại tăng trưởng."
Đỗ Cách nhìn Trương Ích Chi, chững chạc đàng hoàng nói:
"Đến lúc đó, ngươi cứ phối hợp với ta là được rồi."
"Ừm, ta hiểu rồi."
Trương Ích Chỉ cười nói:
"Đế sư vung roi lên, ta sẽ nâng đầu; để sư vung roi từ sau, ta sẽ xoay người nâng mông; đế sư vung roi xuống, ta sẽ giơ chân trần lên..."
Lúc đi theo Sử Bình Xuyên, lúc nào hắn cũng phải nơm nóp lo sợ, luôn cảm giác bên người tràn đầy nguy hiểm, nhưng lúc quyết định đi theo Đỗ Cách, tâm trạng của hắn lại thoải mái hẳn lên, ngay cả tính cách cũng hoạt bát hơn rất nhiều.
Về phần dùng dây mây để đánh người? Chiến sĩ dị tỉnh da dày thịt béo, sức khôi phục mạnh mẽ, bị đánh mấy cái chẳng khác nào bị muỗi đốt cả.
"Không sai, đúng là như vậy, ta biết ngươi sẽ hiểu rồi phối hợp mà!"
Đỗ Cách nhướng mày nói:
"Nhưng vẫn còn thiếu nhiều lắm, phối hợp thật sự là khi ta chỉ cần dùng một ánh mắt, ngươi liền biết nên mắng ai hoặc đánh ai? Lúc ta nói muốn giết người nào đó, ngươi phải hiểu được ta muốn giết hắn được hay chỉ muốn dọa hắn; ta muốn mỗi một câu nói của ta đều được hòa âm, mỗi một việc ta làm đều được đáp lại..."
Lạc Sương càng ngày càng mở to mắt nhìn Đả Vương Tiên trong tay Đỗ Cách, không tự chủ được mà rơi vào trầm tư.
Trương Ích Chỉ sửng sốt.
"ích Chi, mấy chuyện này không cần vội vã, phối hợp cần từ từ mới có thể tạo ra được ăn ý tuyệt vời."
Đỗ Cách cười nói:
"Việc quan trọng nhất bây giờ là giải quyết đại quân của Tào Lâm đã."
Nói xong, hắn đi đến trước bản đồ, đưa tay chỉ về phía con sông rộng nhất Lâm Giang:
"Ta định để địa điểm quyết chiến ở Dương Giang, ngươi đi gặp Tào Lâm, cho dù dùng lí do gì cũng phải dẫn hắn tới nơi này..."
Sự tự tin của Đỗ Cách đã ảnh hưởng tới Trương Ích Chi, quét sạch sành sanh lo lắng của hắn đi:
"Được, lần này cho dù ta có phải liều mạng cũng phải dẫn Tào Lâm tới."
"Không cần liều mạng, cứ ngẫm lại bình thường ta làm việc thế nào, cộng thêm động não, ngươi có kỹ năng, có thân phận phủ thừa tướng, muốn dẫn Tào Lâm dẫn tới cũng không khó."
Đỗ Cách mỉm cười:
"Lúc cần thiết hãy để lộ thân phận Thiên Ma của ngươi, chỉ cần Tào Lâm có ý tưởng thì sẽ không động tới ngươi."
"Ừm."
Trương Ích Chỉ liên tục gật đầu:
"Đỗ ca, bây giờ ta xuất phát luôn sao?"
"Càng sớm càng tốt."
Đỗ Cách đưa tay ra vỗ vai hắn lần nữa, nói:
"Trận chiến này của chúng ta có thể thắng hay không, tất cả đều phụ thuộc vào ngươi, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại."...
Trương Ích Chỉ mang theo lời chúc phúc và sư mệnh của Đỗ Cách rời đi.
Đỗ Cách khẽ thở một hơi, quay đầu nhìn Lạc Sương vẫn đang trầm mặc, cười nói:
"Công chúa có nghỉ vấn gì cứ nói."
"Sư phụ, tên thật của ngươi là Đỗ Cách đúng không?"
Lạc Sương chớp mắt mấy lần, hỏi.
"Đúng."
Đỗ Cách gật đầu.
"Ở thế giới của các ngươi, ngươi nhất định là người rất có bản lĩnh đi!"
Lạc Sương lại hỏi.
"Cũng gần như thế!"
Đỗ Cách mỉm cười, khiêm tôn nói.
"Cho nên căn bản cũng không có đại chiến Tiên Ma gì cả, đúng không?" Lạc Sương hỏi:
"Các ngươi chỉ đang tranh giành thứ hạng thôi?"
"Đúng, tranh giành thứ hạng!"
Đỗ Cách ngấng đầu nhìn bầu trời, cô đơn nói:
"Tiên Ma chỉ là tô son trát phấn thân phận của chúng ta thôi. Nói cho cùng, chúng ta chỉ là một đám tai họa thân bất do kỷ..."
"Sư phụ, ngươi không phải tai họa."
Lạc Sương cảm nhận được sự cô đơn của Đỗ Cách, bèn đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, chớp mắt nghiêm túc nói:
"Nếu như không có ngươi, Lạc Sương đã sớm chết. Ta mặc kệ mục đích thực sự của ngươi là gì, ngươi chính là ân nhân của Lạc Sương. Sư phụ muốn tranh giành thứ hạng, Lạc Sương sẽ dốc hết toàn lực phối hợp, sẽ còn phối hợp tốt hơn Trương Ích Chỉ."