Chương 756: Miêu Bất Khi
Chương 756: Miêu Bất KhiChương 756: Miêu Bất Khi
Có kỹ năng này thì trước tiên ngươi nên chào hỏi Miêu Bất Khi - người khó đối phó nhất chứ, đánh hai tên lâu la lải nhải thì tính là cái quái gì?
"Kiếm của ta có linh tính, tự biết bảo vệ chủ."
Miêu Bất Khi bỏ lại Đỗ Cách, đi đánh Vân Dao, khiến Vân Dao luống cuống tay chân, trong nháy mắt, trên người đã bị đâm ra mấy lỗ thủng, cũng may sức khôi phục của chiến sĩ dị tỉnh siêu cường, nàng ngược lại sẽ không mất đi sức chiến đấu như Liễu Quân, sau khi chống đỡ được mấy chiêu, lại nói ra một câu hoàn chỉnh.
Vừa dứt lời.
Thanh kiếm cắm trên người Liễu Quân và Ngưu Giang Sinh đột nhiên bay trở lại bên cạnh nàng, trái đỡ phải đánh, thay nàng ngăn cản Miêu Bất Khi xuất quỷ nhập thần.
Hai thanh kiếm tựa như có linh hồn, mỗi khi Miêu Bất Khi dần dần hiện ra, hai thanh kiếm kiểu gì cũng sẽ kịp thời ngăn cản đường tiến công của hắn, lần nào cũng đúng.
Quả nhiên, chỉ có kỹ năng mới có thể đối phó với kỹ năng.
Đỗ Cách khen ngợi, thấy Miêu Bất Khi bị Vân Dao ngăn cản, Đỗ Cách quay đầu nhìn về phía Quyền Sư đang đối chiến với Quốc sư, mỉm cười:
"Huynh đài, ta đến với huynh."
Sắc mặt người kia thay đổi, theo bản năng dùng chân khí phong toả ngũ khiếu, nhưng lần này, Đỗ Cách lại sử dụng bác y* phong nhận.
Bác y: lột áo
Bác y: lột áo
Đao không khí thì khó lòng mà phòng bị được.
Trong chớp mắt.
Hắn cũng trở nên trần như nhộng giống như Miêu Bất Khi, mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, đập một quyền về phía Đỗ Cách:
"Đồ Vô sỉ."
"Quốc sư, chính diện cứ giao cho ta, ngươi đánh úp hắn từ phía sau đi."
Đỗ Cách miễn cưỡng ăn một quyền của hắn ta, hắn cũng giơ tay chém ra một đạo kiếm khí, chém vào điểm yếu dưới thân thể của hắn ta, mà tiếp xúc thất khổng của hắn lại lặng lẽ không một tiếng động mà quấn lấy đao khách đang giãy giụa dưới đao của Tào Lâm.
Lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Người nọ lập tức bị phân tâm, sau đó bị Tào Lâm nắm lấy cơ hội, một đao chém đứt đầu bay ra ngoài.
Một cái đầu thượng hạng bay vút lên trời, ở giữa không trung nó đang trừng mắt nhìn về phía Đỗ Cách, chết không nhắm mắt giống như muốn lên án sự hèn hạ của hắn.
"Nghĩa Tiên."
Các Quyền Sư còn lại trợn mắt đến nỗi muốn rơi ra, trong con tức giận, hai quyền nặng nề vung ra, hai đoàn quyền ảnh lớn khoảng bằng cái thớt nện về phía Đỗ Cách.
Lần này. Đỗ Cách không dám nghênh đón mà lách mình tránh đi.
Quyền ảnh lướt qua bên cạnh Đỗ Cách bay vào trong núi rừng, ầm ầm ầm phá sập không biết bao nhiêu cây cối.
"Lão Tào, chúng ta cùng nhau xông lên đi, thả hổ về rừng sẽ để lại tai hoạ vô tận."
Đỗ Cách lại xuất ra một phát tiếp xúc thất khổng, Quyền Sư kia vừa mới tung đại chiêu nên không kịp dùng chân khí hộ thể, hắn ta nhịn không được ừ một tiếng, lúc ấy máu tươi lập tức từ phía sau phun ra.
Hắn ta tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Cách, biết là không chiếm được lợi ích gì nên tung người nhảy lên trời:
"Bất Khi, đi."
Miêu Bất Khi đánh mãi vẫn không thắng nổi Vân Dao nên đã có ý rút lui từ trước, đao khách chết, Quyền Sư chạy trốn, hắn không hề ham chiến nữa, đành lách mình bỏ chạy về phía đằng xa.
"Nhất kiếm quang hàn thập cửu châu."
Đỗ Cách nhanh chóng hô.
"Nhất kiếm quang hàn thập cửu châu."
Cao Minh cao giọng lặp lại.
Vừa dứt lời.
Hai thanh kiếm quang hiện lên, ánh mặt trời phản chiếu, bắn ra.
Kiếm quang đến, Miêu Bất Khi và đao khách kêu lên hai tiếng thẳm thiết, tất cả đều chết dưới kiếm quang.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Cao Minh thản nhiên đáp xuống, đứng trước người Đỗ Cách rồi chớp chớp mắt với hắn:
"Đỗ gia, may mà không làm hổ thẹn đời mình. Thôi nào, ôm một cái đi!"
Nói xong, nàng giang hai tay ra, chủ động xông lên, ôm lấy eo Đỗ Cách, mặt cọ cọ trước ngực hắn, sau đó mới lui về phía sau một bước:
"Đỗ gia, không ngờ tới ta lại đoạt xá một cô gái đúng không?"
Hắn đưa tay vỗ xuống cái mông của mình, liếc mắt đưa tình với Đỗ Cách:
"Có muốn sung sướng một chút không? Ta thoả mãn ngươi."
Quốc sư và Tào Lâm liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước, kính sợ Vân Dao biến mất vô tung vô ảnh, lúc này, trong lòng bọn họ chỉ còn lại một ý nghĩ giống nhau, Thiên Ma quả nhiên không phải thứ tốt!
Đỗ Cách liếc nhìn Vân Dao một cái.
Được lắm!
Tên này đích thật là Cao Minh!
Vốn dĩ hắn còn tưởng là mình và Cao Minh chẳng qua chỉ có giây phút gặp nhau ngắn ngủi ở một tỉnh cầu xa lạ, sẽ không có tình cảm gì.
Ai mà ngờ, lúc gặp mặt trên chiến trường dị tỉnh, cảm giác cũng rất thân thiết.
Loại thân thiết này khác với khi ở bên cạnh Trương Ích Chỉ, nó là kiểu tin tưởng giống như là có thể giao lưng mình cho đối phương vậy.
"Ngươi thức tỉnh kỹ năng gì?"
Đỗ Cách hỏi. Cao Minh nhìn lướt qua Quốc sư và Tào Lâm, cười nói:
"Nói ở đây ư?"
"Tào tướng quân, Quốc sư, các ngươi trông chừng Liễu Quân, đừng để hắn chạy."
Đỗ Cách nhìn lướt qua Liễu Quân đang một mình chữa thương, phân phó một câu rồi chào hỏi Cao Minh: "Đi, qua bên kia rồi nói."
Hai người bay đi ước chừng hơn hai dặm, mới đáp vào trên một tảng đá lưng chừng ở sườn núi.